Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh

Chương 2.1: Cảnh cường bạo*

*Cảnh hϊếp da^ʍ

Giống như lão Lưu đã nói, cảnh quay này là cảnh cường bạo, tuy rằng cuối cùng cắt nối và biên tập lại cũng chỉ nhiều nhất lên hình 30 giây, nhưng mà lúc diễn thì phải cần đủ ba phút.

Ba phút này nghe thì không dài nhưng thực tế cảnh diễn cường bạo thật sự rất khó, diễn viên nữ cần vùng vẫy thật sự ở trước ống kính thì mới có thể thể hiện ra được sự căng thẳng, nhưng mà cái loại giãy giụa này mà diễn quá hung dữ, không đủ đáng thương yếu đuối thì cũng chẳng thể làm người xem đồng tình.

Đơn giản mà nói cảnh này thật sự rất khó diễn, tiền thì cao mà lời thì thấp, không nói tới việc nhất định sẽ có vài cảnh quay cận mặt, nếu như sau này bộ phim mà trở nên hot thì không chừng còn sẽ bị cắt mặt ra để làm meme và trở thành lịch sử đen tối, cũng khó trách đội hình chế tác và đội hình sản xuất như vậy mà còn có thể có thể đến lượt một người mới chưa có danh tiếng và ít được biết đến như Thẩm Khanh Khanh.

Nhưng mà cảnh quay này cũng không phải không thể được, ít nhất lần này bạn diễn của Thẩm Khanh Khanh trong cảnh này chính là vai phản diện trong bộ phim, cũng là người nổi tiếng trong nước trong những năm gần đây thuộc về phái thực lực tiên, Tôn Hạo Hãn.

Năng lực làm việc của Tôn Hạo Hãn là không thể nghi ngờ, anh ta cũng rất chu đáo, vừa rồi nhìn quần áo tả tơi trên người Thẩm Khanh Khanh còn cởϊ áσ khoác quân phiệt trên người mình ra phủ lên cho cô, sau đó ngồi xổm bên cạnh đối diễn với cô.

Chờ đến khi diễn viên quần chúng và các cảnh xung quanh đã được bố trí xong thì Lưu đạo diễn ra lệnh một tiếng, cảnh quay cường bạo chính thức bắt đầu.

Một giây trước trong lều cảnh vẫn còn đang ầm ĩ lập tức lặng ngắt như tờ, Thẩm Khanh Khanh một mình cuộn tròn người ở trong phòng giam, đôi mắt khóc đến nỗi đã hơi sưng đỏ lên, cực kỳ đáng thương. Đột nhiên, một đôi quân ủng quân đội bóng lưỡng xuất hiện ở trước cửa phòng giam, cô vừa ngẩng đầu lên thì liền đối diện với hai tròng mắt lạnh lẽo hung ác của Tôn Hạo Hãn, lập tức co rúm lại theo bản năng.

Nhưng lần này Tôn Hạo Hãn tới với mục đích chính là vì để ra tay với cô, giáng một đòn trí mạng cho nhóm đảng cách mạng nhỏ do anh trai cô cầm đầu, cho nên tất nhiên không hề động lòng chút nào. Chỉ thấy khóe miệng anh ta nhếch lên trên, quản ngục ở bên cạnh đã gấp không chờ nổi mà mở cửa phòng giam cho anh ta.

Người đàn ông một thân quân trang đứng ở trước cửa phòng giam chật hẹp, vừa cởi cúc áo vừa tiến lại gần Thẩm Khanh Khanh đang cuộn tròn thành một cục.

Đừng mà, anh đừng tới đây anh đừng tới đây!

Thiếu nữ vội vàng bò dậy từ trên mặt đất, lại bị người đàn ông kéo cô trở lại khi cô muốn chạy trốn, ném lại vào đống cỏ khô ở trong phòng giam.

Cái động tác này vốn do không hề giống như trong kích bản, đây là Tôn Hạo Hãn phát huy ngay tại trường quay. Thẩm Khanh Khanh bị ném quăng ngã trở về, khuỷu tay trái đập xuống đất phát ra một âm thanh nặng nề, thấy cô đau đến nỗi khuôn mặt hơi vặn vẹo, mấy người phụ trách ở bên này cũng sửng sốt một chút, đang do dự có muốn thống báo đạo diễn bảo dừng lại hay không, rồi lại nhìn thấy Thẩm Khanh Khanh chảy một chút nước mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy hận thù đối với người đàn ông: Cho dù anh thật sự gϊếŧ tôi, anh trai tôi cũng nhất định sẽ kiên trì cuộc cách mạng này!

Cô vẫn còn đang diễn.

Cho tới bây giờ Trần Cẩn Ngôn có chút tán đồng với đánh giá của lão Lưu đối với tương lai của cô gái nhỏ này. Anh thu hồi thái độ tùy tiện xem vừa rồi của mình, bắt đầu nghiêm túc quan sát đoạn diễn này của Thẩm Khanh Khanh.

Đúng vậy, anh trai cô là người cầm đầu cuộc cách mạng vĩ đại, nhưng mà thế thì đã sao, không phải bây giờ cô vẫn rơi vào trong tay tôi à, hắn sẽ tới cứu cô sao, hả? Người đàn ông túm tóc Thẩm Khanh Khanh, cười lạnh một tiếng, một cái tay khác nắm lấy cổ áo rách rưới của cô kéo ra, âm thanh vải bị xé vang lên, một mảng ngực lớn trắng nõn của cô gái lộ ra bên ngoài không khí.

Anh ta dùng lực lớn giật mạnh, vải vì đã được xử lý trước cho nên đã bất ngờ bị kéo ra thành một vòng cung, bộ ngực no đủ của cô gái lắc lư như muốn lộ ra toàn bộ, cũng may là vị trí máy quay đã chuyển qua bên phải cho nên Tôn Hạo Hữu thuận thế cúi người xuống ngăn trở cơ thể của Thẩm Khanh Khanh, nhắm ngay sườn cổ của cô hôn xuống.

Anh buông ra, anh buông tôi ra, cầm thú, súc sinh.