Đường Diệu Huy nghĩ nghĩ, vừa lúc ngày mai cũng rảnh rỗi, "Ngày mai có thể, sáng ngày mai ngươi trực tiếp đến nơi này của ta đi."
"Vậy làm phiền thôn trưởng ngày mai bồi tiểu tử đi một chuyến." Tống Duy An nhìn ông sảng khoái đáp ứng như vậy, liền đứng lên chân thành nói tiếng cám ơn.
"Ngươi ngồi xuống đi, thân thể ngươi hiện giờ nhìn khá hơn chút rồi." Đường Diệu Huy nhìn Tống Vệ An mới một ngày không gặp, khí sắc đã tốt hơn nhiều.
"Phu Lang tận tâm chăm sóc, hôm nay ngủ dậy liền nhanh nhẹn hơn không ít." Tống Duy An cũng không biết là do hôm qua ra một thân mồ hôi hay là bởi vì ăn không ít thứ tốt, hôm nay ngủ dậy ngược cả người đều nhẹ nhàng không ít, ngay cả ho khan cũng không có nghiêm trọng như hôm qua.
"Vậy là tốt rồi, lời đàm tiếu trong thôn, ngươi cũng đừng để trong lòng, cùng Phu Lang sinh hoạt cho thật tốt là được." Hôm nay từ lúc sáng sớm, Đường Diệu Huy liền nghe thấy không ít người trong thôn nói chuyện phiếm, nhất thời đối với Vương Anh cũng có mấy phần thành kiến.
Tống Duy An một đường cũng liền nghe được hai câu, cũng không phải rất để ý, "Tiểu tử đã biết, loại chuyện này mấy ngày nữa cũng liền phai nhạt."
"Ngươi có thể nghĩ như vậy liền tốt, nhưng chuyện lại mặt của Phu Lang ngươi, cũng nên an bài một phen cũng không thể quên, miễn cho về sau mang tai mang tiếng, nếu có khó khăn gì có thể tới tìm ta, bạc, ta có thể cho ngươi mượn trước." Lúc trước phân gia văn thư là ônh tự tay viết xuống, hiện tại An tiểu tử có bao nhiêu gia sản ông là người rõ ràng nhất, lúc này lễ vật hồi môn chỉ sợ là không bỏ ra nổi.
"Đa tạ thôn trưởng nhắc nhở, ta sẽ ghi nhớ, nếu thật sự yêu cầu, chắc chắn sẽ đến làm phiền." Vừa rồi, Tống Duy An cũng có nghe thấy chuyện lại mặt, chỉ là còn chưa rõ người trong thôn nói vậy là có ý gì, hiện tại nghe thôn trưởng nói như vậy mới hiểu được.
Chờ Tống Duy An từ trong nhà trưởng thôn ra tới, trên đường đi liền bắt đầu suy nghĩ lễ lại mặt của Ôn Nhạc nên chuẩn bị cái gì mới tốt, từ đôi câu vài lời trong miệng Ôn Nhạc, không khó nghe ra cha mẹ đệ ấy cũng không phải đèn cạn dầu, nếu bọn họ đối Ôn Nhạc không tốt hắn tự nhiên cũng không vui đi hao tốn sức lực, nhưng lại lo lắng nếu quá keo kiệt sẽ làm người cảm thấy Ôn Nhạc ở tại nhà chồng không được sủng ái.
Một đường xoắn xuýt trở lại nhà mình ở thôn nam, ngẩng đầu liền nhìn thấy Ôn Nhạc đang còn ngồi tại vị trí của mình lúc sáng, vụng về dùng khảm đao mài vỏ ngoài cây trúc, dáng vẻ vừa cố gắng lại vừa nghiêm túc khiến cho lông mày Tống Duy An vốn đang nhíu chặt dần dần dãn ra, ngay cả khóe miệng cũng mang lên một tia vui cười.
Ôn Nhạc đang chuyên tâm học theo động tác của Tống Duy An, tay cầm đao lại đột nhiên bị đè lại, sợ tới mức mãnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn thấy là Tống Vệ An trở về mới thở phào nhẹ nhõm nói, "Huynh, huynh về rồi à."