Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang

Chương 36

"Sao lại đưa cho ta?", một lúc lâu sau, Tống Duy An mới lẩm bẩm hỏi một câu.

"Tiền trong nhà phải đưa, đưa cho, cho đương gia giữ." Ôn Nhạc theo bản năng đáp.

"Được, vậy ta sẽ giữ." Trên mặt Tống Duy An dần dần nở một nụ cười sảng khoái, đưa tay đi lấy túi tiền trước mặt, cầm trong tay ước lượng, nghe tiếng đồng tiền va chạm vào nhau càng thêm thỏa mãn. Đúng vậy, sau này hắn chính là đương gia.

Cất túi tiền vào trong vạt áo trước ngực, còn thuận tay vỗ vỗ chỗ áo phồng lên, rồi mới cầm lấy tre tiếp tục bận rộn.

Nhìn thấy nụ cười mong đợi của mình, biểu cảm trên mặt Ôn Nhạc cũng thả lỏng, ngồi xổm một bên nhìn động tác xử lý tre của đối phương. Trước đây hắn chưa từng học đan giỏ tre, muốn giúp cũng giúp không được, chỉ có thể nhìn trước học, chẳng qua chưa được bao lâu, nhìn thời gian đã đến giữa trưa, đành phải vào bếp chuẩn bị bữa trưa cho hai người.

________________________

Bữa trưa hôm nay của nhà họ Tống, Tống lão bà hiếm khi có dịp đích thân xuống bếp, những món ăn bày trên bàn ăn đặc biệt phong phú. Vương Anh ở trong phòng đã có thể ngửi thấy mùi thịt, không nhịn được đi ra xem: "Sao ta lại ngửi thấy mùi thịt thế này, nhà chúng ta hôm nay có chuyện gì vui sao?".

"Cái mũi ngươi cũng thính thật đấy, còn không mau ra dọn bát đũa lên bàn, một lát nữa Vệ Kỳ sẽ về." Hôm nay, tâm trạng của Tống lão bà rõ ràng rất tốt, nhìn thấy Vương Anh cũng không có vẻ khắt khe châm chọc như ngày thường.

"Hóa ra là Vệ Kỳ về." Vương Anh nói xong liền vào bếp dọn dẹp mấy bộ bát đũa ra ngoài. Ngày thường tuy rằng nàng không ưa việc đại tẩu lúc nào cũng nhắc đến con trai mình, nhưng một khi Vệ Kỳ thật sự về nhà, nàng cũng không dám nói những lời đó trước mặt nó.

Rốt cuộc lỡ như ngày nào đó Vệ Kỳ thi đậu, tam phòng bọn họ cũng phải dựa vào nó.

"Sao giờ này rồi mà người còn chưa về?" Tống lão bà có chút sốt ruột hỏi Triệu Xuân đang trông lửa trong bếp.

"Chắc là sắp về rồi, A Phú đã ra đầu thôn đón, có khi cha con họ đang nói chuyện gì đó." Kể từ sau Tết Nguyên Đán, Triệu Xuân vẫn chưa gặp lại con trai mình, hôm nay cũng là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, thêm vào đó có con trai chống lưng, nói chuyện cũng thêm tự tin. "Chúng ta cứ ngồi đợi đi."

Đợi đến khi mọi người trong nhà họ Tống đều ngồi vào bàn ăn, Tống Vệ Kỳ mới cùng Tống Vĩnh Phú đi từ ngoài cổng vào. Tống lão bà nhìn thấy đứa cháu trai mặc trường bào thư sinh, khí chất nho nhã, vội vàng vẫy tay với Tống Vệ Kỳ: "Vệ Kỳ nhà chúng ta, cuối cùng cũng về rồi, mau lại đây cho nãi nãi nhìn nào, sao lại gầy đi nhiều thế này?".

Lúc vào cửa Tống Vệ Kỳ vẫn còn xụ mặt, nhìn thấy bộ dáng đau lòng của nãi nãi dành cho mình, lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, đi tới: "Tôn nhi đã về, hướng gia gia nãi nãi thỉnh an, đã làm mọi người đợi lâu."