"Đã đưa qua rồi à?" Thấy Ôn Nhạc về, Tống Duy An bưng hai bát cơm chiên trứng gạo lứt lên bàn, "Mau lại đây ăn cơm đi."
"Ừm." Ôn Nhạc vui mừng hiện rõ trong mắt, bước tới ngồi đối diện Tống Vệ An, ánh mắt không rời khỏi bát thịt lớn trên bàn.
Tống Duy An không nhịn được mà xoa xoa tay, "Hắc hắc, nếm thử xem."
"Được." Ôn Nhạc đáp một tiếng, nhưng vẫn ngồi thẳng người.
"Sao còn chưa ăn?" Tống Duy An đợi một lúc, thấy đối phương chỉ nhìn chằm chằm vào bàn ăn đến sắp chảy nước miếng, liền có chút khó hiểu hỏi.
"Huynh... huynh ăn trước đi." Ôn Nhạc đã sớm không đợi nổi nữa, nhưng đương gia còn chưa động đũa, hắn cũng chỉ có thể nhịn.
Tống Duy An bỗng nhiên cảm thấy người đối diện có chút giống cún con, nghĩ nghĩ rồi cũng mặc kệ hắn, cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, nhịn không được híp mắt hưởng thụ.
Ôn Nhạc cũng gấp không chờ nỗi cầm đũa lên ăn, thịt chuột tre mềm mại dai ngon khiến hai người lâu ngày không được ăn mặn có chút không thể dừng lại, chờ đến khi thịt và măng trong bát đều bị hai người giải quyết xong, ngay cả nước canh bên dưới cũng không tha mà chan hết vào cơm.
Hai người Tống Duy An đang hưởng thụ bữa cơm thịnh soạn hiếm có, Vương Anh ngủ trưa dậy lại bị mắng một trận té tát, cuối cùng mặt trời sắp lặn, còn phải bê một thau quần áo ra ngoài giặt, trong lòng Vương Anh không khỏi oán trách Ôn Nhạc, quả nhiên đều là đám người giả vờ thật thà, Ôn Nhạc mới theo Tống Vệ An bao lâu, đã bị dạy hư rồi, chờ lần sau nàng về nhà, nhất định phải nói với mẫu thân một tiếng mới được.
"Vương Anh, ngươi đến rồi à, sao hôm nay đến muộn thế!" Trời đã không còn sớm, bên bờ suối nhỏ trong thôn chỉ còn lác đác vài phụ nhân, Vương Huệ cùng thôn với Vương Anh nhìn thấy nàng xuất hiện bên suối, liền chào hỏi một tiếng.
"Tức phụ Vĩnh Quý này, sao mấy hôm nay đều là ngươi đến giặt quần áo vậy, ta nhớ trước kia ở nhà họ Tống ngươi là mệnh hưởng phúc mà." Lý Mạn ở cạnh nhà họ Tống, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Anh liền nhịn không được cười nói xen vào một câu, chỉ là trong lời nói không biết là ghen tị hay là vui sướиɠ khi người gặp hoạ nữa.
Vương Anh và Triệu Xuân ở thôn Trà Sơn quả thật khiến cho không ít phụ nhân ghen tị, không chỉ không cần làm việc gì, trong nhà còn có người kiếm tiền nuôi cả nhà, con trai Triệu Xuân là người đọc sách, bọn họ dù có ghen tị cũng không dám nói gì, nhưng Vương Anh thì khác, hơn nữa gần đây Vương Anh không ít lần cãi nhau với Triệu Xuân, tiếng cãi nhau tối qua nhà bọn họ cũng nghe thấy được.
Vương Anh tự động bỏ qua ý mỉa mai trong lời nói của đối phương, chỉ coi như nàng ta đang ghen tị với mình, "Đúng vậy, lúc trước ta còn ở trong thôn, bậc cửa nhà suýt chút nữa đã bị người ta đạp đổ vì đến cầu hôn, năm đó là do bà mối cứ nói gả qua đó không cần làm việc, ta mới chịu gả vào nhà họ Tống."