"Câm miệng." Lần này Tống lão bà còn chưa lên tiếng, ngược lại là Tống Hữu Tài nãy giờ ngồi ở một bên không nói lời nào lại lên tiếng trước, Tống Vệ An ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy nói ngọn núi kia là của hồi môn của cha nó, lời này của Vĩnh Quý nếu như bị người khác nghe được, nhất định chạy không thoát tội danh bá chiếm của hồi môn của ca phu lang.
Khác hẳn với Tống lão bà thiên vị đại phòng, trong lòng Tống Hữu Tài lại thiên vị đứa con trai này hơn, đương nhiên không thể để nó bị người ta chỉ trích.
"Tên khốn kiếp nhà ngươi sinh ra là để đòi nợ chúng ta mà." Tống lão bà chán ghét trừng mắt nhìn Tống Vệ An hôm nay đột nhiên trở nên lanh lợi, hiện tại ngoài cửa thôn dân vây xem nhiều như vậy, nàng cũng không dám cứ như vậy mà đem một ngọn núi kia giấu đi, nhưng khi nghĩ tới phải chia cho tên sao chổi một ngọn núi, trong lòng khó chịu không thôi, "Không hiểu sao nhà họ Tống chúng ta lại sinh ra một tên khốn kiếp như ngươi, ngươi rõ ràng là Tang Môn Tinh, sao không chết quách đi cho rồi."
"Nãi nãi, nếu ngài không muốn, khụ khụ, nhà này cũng đừng phân, ta cũng không muốn bị phân ra ngoài, ở đây có chỗ ở, có lương thực để ăn, nếu bị phân ra ngoài, sau này chúng ta phải sống sao đây, hay là mọi người đến trấn trên giúp ta tìm lang trung điều dưỡng mấy năm, nói không chừng thân thể của ta sẽ có thể khỏi hẳn, đến lúc đó, khụ khụ, ta lại có thể làm việc tiếp." Tống Duy An vừa nói, vừa ho đến lộn ruột, nhưng trên mặt vẫn không quên lộ ra vẻ chờ mong mà nhìn Tống lão bà.
"Không phân gia, giữ mày lại khắc chết cả nhà họ Tống chúng ta hay sao, ngọn núi kia cho mày, hôm nay dọn ra khỏi nhà tao ngay lặp tức." Tống lão bà nghe thấy tên sao chổi còn đòi mời lang trung, liền nghĩ đến số tiền lúc trước mời Tôn lang trung đều đủ trong nhà chi tiêu vài tháng.
Hơn nữa, người này đã ở trước mặt nhiều người trong thôn như vậy nhắc đến ngọn núi kia, cho dù giữ hắn lại, về sau cũng không thể lại tùy tiện đem ngọn núi kia cho người khác, hiện tại nàng chỉ hận không thể lập tức đem tên chướng mắt này ném văng ra ngoài.
"Vâng, nãi nãi." Thứ mình muốn đã tới tay, Tống Duy An thuận theo Tống lão bà lộ ra vẻ mặt ủy khuất đồng ý.
Cuối cùng, thôn trưởng lấy ra giấy bút ông mang tới viết xuống công văn phân gia, chỉ là thôn trưởng cũng không thể thật sự nhìn người cầm hai tờ khế đất ra cửa, liền cùng Tống lão bà thương lượng xin thêm hai xâu tiền, cuối cùng tới tay Tống Duy An cũng chỉ có 50 văn cùng một giường chăn bông và mấy món y phục rách nát, còn có một ít công cụ và một túi nhỏ gạo lức.
Tống Duy An đem hai tờ khế đất và công văn phân gia cất kỹ, nhìn thấy Ôn Nhạc dáng người nhỏ gầy cõng bao lớn bao nhỏ, còn muốn tới nâng hắn liền có chút xấu hổ nói, "Đệ cầm nhiều đồ vật như vậy, để ta tự đi là được."
"Không sao." Ôn Nhạc lắc đầu, trước kia hắn ở nhà làm rất nhiều việc, sức lực rất lớn.
Hai người đi được một đoạn, Tống Duy An liền nhìn thấy Đường Diệu Huy đứng ven đường rõ ràng là đang chờ hắn, liền chậm rãi đi đến gần đối phương mới dừng lại nói, "Hôm nay nhờ có thôn trưởng quan tâm, hiện giờ tiểu tử cũng không có gì đáng giá để lấy ra, chờ ta ổn định nhất định sẽ cảm ơn thôn trưởng thật tốt."