"Phân gia vốn dĩ chính là phân chia hợp lý, An tiểu tử muốn lấy lại đồ vật của cha mình cũng không có gì quá đáng, nếu bà cứ như vậy mà đem vợ chồng trẻ đuổi ra ngoài, lại là một chuyện khác." Trước kia, thôn trưởng cũng từng đọc sách mấy năm, nói chuyện đều nhã nhặn có lý.
"Nó bất hiếu, dựa vào cái gì mà nhà họ Tống của chúng ta không thể đuổi nó ra ngoài."
"Nãi nãi, người cứ như vậy mà đuổi ta ra ngoài, không sợ tổn hại đến thanh danh của Tề đường đệ sao." Tống Duy An nhìn thấy các thôn dân đang vây xem trước cửa, ho nhẹ vài tiếng lại dùng tay che đi khóe miệng trào phúng, Tống lão bà dám trắng trợn như vậy, còn không phải bởi vì Tống Vệ An lúc nào cũng im lặng không lên tiếng sao.
"Mày đừng có mà ăn nói bậy bạ, chuyện này liên quan gì đến đường đệ của mày." Vừa nói đến bảo bối trong lòng của Tống lão bà, ngữ khí của bà ta rõ ràng yếu đi mấy phần.
Năm ngoái Tống Vệ Tề đã thi đậu đồng sinh, năm nay đang chuẩn bị đến thư viện ở huyện thành đọc sách, còn muốn tham gia thi viện, Tống lão bà đang rất trông cậy vào đứa cháu trai này thi đậu công danh tú tài, để bà cũng có thể đi theo thơm lây.
"Phụ thân của ta là sư phó chế chè khô duy nhất trong thôn, hàng năm ông ấy dựa vào tay nghề chè khô để kiếm tiền cũng là chuyện rõ như ban ngày, lớn thì có mấy gian nhà lớn của nhà họ Tống, nhỏ thì có quà nhập học và phí sinh hoạt ở trên trấn của Tề đường đệ, cái nào mà không phải dựa vào khoản thu nhập này, hiện giờ phụ thân của ta chỉ mới mất tích có ba năm, ta thân là con trai duy nhất của ông ấy lại bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống tự sinh tự diệt, còn Tề đường đệ lại có thể yên tâm đến huyện thành cầu học, sau này chẳng phải sẽ bị người ta nói là vong ân phụ nghĩa sao." Hiện tại cũng chỉ có vị đường đệ muốn thi công danh kia là có thể khiến cho người nhà họ Tống kiêng kị.
"Tống Vệ An, ngươi đừng có ăn nói bậy bạ, quà nhập học của Vệ Tề là do chúng ta tự nộp, liên quan gì đến Tống Vĩnh Cường?" Triệu Xuân vừa nghe thấy có người muốn làm hỏng thanh danh của con trai nàng, phản ứng còn kịch liệt hơn cả Tống lão bà, cũng không còn bình tĩnh như vừa rồi.
"Đại bá mẫu nói là nhà các người tự nộp sao? Nhiều năm nay, Đại bá và Đại bá mẫu đều không có xuống đất hái trà, ngay cả mua miếng vải đều là từ trong tay nãi nãi lấy bạc, các người dựa vào cái gì để nộp quà nhập học cho con trai, chẳng lẽ là dựa vào của hồi môn của Đại bá mẫu sao?" Kiếp trước của Tống Duy An, cực phẩm thân thích cũng không ít, nhà bọn họ nắm giữ Cống Trà do lão tổ tông truyền xuống, không thiếu bị người tính kế gây chuyện, cả ngày nhìn cha mẹ cùng người khác đấu trí, Tống Duy An đã sớm quen thuộc với những trường hợp thế này.
Triệu Xuân đột nhiên bị người hỏi á khẩu không trả lời được, nhà mẹ đẻ của nàng nghèo, lúc trước gả nàng, ngay cả của hồi môn cũng không có đặt mua, nhưng phu lang của Tống Vĩnh Cường lại nâng mấy cái rương vào nhà họ Tống, lúc ấy, người trong thôn không thiếu lấy nàng ra so sánh với người kia, ngay cả chuyện lúc trước nàng tay không vào cửa cũng thường xuyên bị người đem ra nói.