"Vương Anh, ngươi giỏi lắm! Không có việc gì lại đi buôn chuyện lung tung, có phải con trai ta bị hủy hoại tiền đồ ngươi mới vừa lòng đúng không?" Triệu Xuân từ nãy đến giờ vẫn luôn nhịn, nghe thấy con trai nói vậy, hận không thể lao lên xé xác nàng.
"Ta không có, người trong thôn đều thích nói linh tinh, mọi người đâu phải không biết, ta chỉ nói... Ai da, tóm lại ta không có nói như vậy." Vương Anh thấy mọi người trên bàn ăn đều trừng mắt nhìn mình, liền nói năng lắp bắp.
Tống Vĩnh Quý chỉ yên lặng tiếp tục ăn cơm, không có ý định lên tiếng bênh vực tức phụ nhà mình.
"Chuyện của ngươi để sau này ta tính sổ." Tống lão bà chỉ vào mặt Vương Anh tức giận nói một câu, sau đó mới quay đầu khẩn trương nói với Vệ Kỳ: "Kỳ nhi, chuyện này con nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Đã phân gia rồi thì thôi, nãi nãi chuẩn bị một phần lễ vật cho phu lang của đại ca về nhà mẹ đẻ đi, chuyện này coi như bỏ qua, sau này đừng nhắc lại chuyện này trước mặt người trong thôn nữa." Đối với vị đại ca vẫn luôn im lặng, vẻ mặt âm trầm kia, Tống Vệ Kỳ cũng không có ấn tượng tốt đẹp gì, chỉ cần có thể giữ thể diện là được.
"Được, chiều nay nãi nãi sẽ đi chuẩn bị." Tuy Tống lão bà không muốn bỏ thêm một phần lễ vật, nhưng liên quan đến tiền đồ của đứa cháu trai bảo bối nhà mình, bà cũng chỉ có thể đồng ý, sau đó quay đầu cảnh cáo những người khác: "Sau này không được ra ngoài nói năng lung tung, nếu có ai hỏi, liền nói thầy bói nói Tống Vệ An mệnh cứng, ở nhà sẽ khắc người lớn trong nhà, nên mới bị phân ra ngoài ở riêng, nghe rõ chưa?".
"Đã biết." Vương Anh biết mẹ chồng đang nói cho mình nghe, lí nhí đáp một tiếng.
"Con trai, hôm nay con trở về, có thể ở thêm mấy ngày không?" Triệu Xuân lười đi để ý đến Vương Anh không có đầu óc, quay đầu tha thiết nhìn Tống Vệ Kỳ.
"Con sẽ ở nhà hai ngày, tiện thể thu dọn hành lý rồi chuẩn bị lên huyện thành. Sau khi đến trường học ở huyện thành, mỗi năm con chỉ về nhà vào dịp Tết." Kể từ sau khi thi đậu Đồng sinh, phu tử đã viết thư giới thiệu cho Tống Vệ Kỳ, để hắn có thể lên huyện thành học tập, cũng có thể chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi Viện, nếu như may mắn năm nay thi đậu, hắn còn dự định ở lại trường học thêm hai năm để chuẩn bị cho kỳ thi Hương.
"Nhanh như vậy đã phải lên huyện thành rồi sao?" Nghe thấy con trai nói sau này chỉ có thể về nhà vào dịp Tết, trong lòng Triệu Xuân liền không nỡ, muốn mở miệng khuyên con đừng đi nữa, nhưng vừa nghĩ đến việc con trai từ năm bảy tuổi đã bắt đầu đến trường học, lại không nỡ ngăn cản hắn.
"Vâng, đi sớm để chuẩn bị sớm, còn hơn một tháng nữa là đến thi Viện rồi."