"Đủ rồi, tức phụ lão tam mau đem quần áo lấy ra đi giặt đi, tức phụ lão đại đi nấu cơm đi, cả ngày nói nhao nhao không chịu ngừng nghĩ gì cả." Tống Hữu Tài vẫn luôn ở nhà chính hút thuốc lá sợi rốt cuộc cũng nhìn không được nữa nói một câu, liền trở về phòng.
Tuy rằng trong lòng Vương Anh vẫn còn tức giận, nhưng Tống lão gia tử đã mở miệng, nàng cũng không thể ngỗ nghịch miễn cho bọn họ ngay cả chỗ dựa cũng không có, nàng cầm lấy thùng gỗ đựng quần áo dơ trong phòng tắm, hướng dòng suối nhỏ trong thôn đi giặt quần áo.
Mãi cho đến trời gần tối đen người nhà họ Tống mới bắt đầu bữa ăn cơm chiều mang theo mùi khét, Vương Anh nhanh chóng ăn xong liền kéo con của mình chuẩn bị về phòng.
"Chén còn chưa có rửa ngươi muốn đi đâu." Tống lão bà buông chén đũa đối Vương Anh đã sắp ra khỏi phòng bếp hô.
"Tại sao lại là ta, đại tẩu còn chưa có ăn xong, một hồi để nàng ấy rửa cũng có sao đâu, dựa vào cái gì phải là ta đi rửa chứ?" Vương Anh nghe thấy lời này của Tống lão bà, vẻ mặt không vui cãi lại.
"Con của đại tẩu ngươi còn nhỏ, cơm nước xong xuôi còn phải dỗ con ngủ, ngươi là tiểu tức phụ trong nhà nên làm những chuyện này, làm có chút việc còn muốn so đo, ngươi đúng là không có giáo dưỡng bụng dạ hẹp hòi mà, rửa chén làm sao rồi?" Tống lão bà đột nhiên bị tranh luận, tức giận giơ tay chỉ vào Vương Anh chửi ầm lên.
"Con nàng còn nhỏ? Con trai nhỏ của nàng còn lớn hơn con trai ta năm tháng đâu, rốt cuộc là con ai mới còn nhỏ, nàng là dâu cả cho nên ghê gớm lắm hả, tiểu tức phụ làm sao vậy, tiểu tức phụ đáng chết không thành." Vương Anh cũng tới tính tình, trước kia khi còn ở nhà mẹ đẻ, người trong nhà đều nuông chiều nàng, nếu không phải thấy nhà họ Tống có thể kiếm tiền, nàng làm sao chịu gả vào, hiện tại chỗ tốt gì cũng không có vớt được, nhưng việc vì cũng chỉ về phía nàng.
"Sao ngươi có thể nói chuyện như vậy được, sao ngươi có thể nói đại tẩu ngươi như vậy, còn không mau xin lỗi đại tẩu ngươi." Tống Vĩnh Phú nhìn thấy tức phụ nhà mình bị tức phụ của đệ đệ chỉ vào mũi nói chuyện, liền tức giận cầm chén đặt mạnh xuống bàn cơm.
"Ta xin lỗi? Hiện tại cả nhà các ngươi hợp lại khi dễ một mình ta phải không, muốn ta xin lỗi không có cửa đâu, cho dù ngươi có cầm dao gác lên cổ ta, ta cũng sẽ không xin lỗi nàng, đống chén này ta không rửa đó, người nào thích rửa thì rửa đi." Vương Anh nghĩ đến những chuyện xảy ra hôm nay, tính tình nóng nảy rốt cuộc cũng bị bật lửa, vốn dĩ giọng nói đã bén nhọn, lúc này còn mang theo cuồng loạn nghe rất chói tai.
Tống Hữu Tài nghe mấy người trong phòng bếp ồn ào, chỉ lộ ra vẻ mặt chết lặng ăn cơm, từ trước đến nay hán tử đương gia đều mặc kệ mấy chuyện lông gà vỏ tỏi trong nhà, buổi chiều đã nói một lần, lúc này cũng không có ý định lại mở miệng, Tống Vĩnh Quý từ trước đến nay vẫn luôn sợ đại ca của mình, an tĩnh cơm nước xong xuôi liền một mình trở về phòng.