Vừa vặn giữa trưa huynh đệ Đường gia là Đường Thanh Sơn và Đường Thanh Thủy mới làm xong việc trong đất trở về ăn cơm trưa, vừa buông chén đũa liền nghe thấy tiếng của lão nương đi ra, chuyện của Tống gia hôm nay, bọn họ ở trong đất cũng có nghe nói, hai người nghe thấy lão nương muốn để bọn họ đi hỗ trợ, không nói hai lời liền từ trong phòng tạp vật cầm chút cỏ tranh liền đi qua.
Đường Diệu Huy nhìn thấy huynh đệ Đường gia đi ra hỗ trợ, liền đem tay nải đặt lên bàn chuẩn bị đi về, trước khi đi còn không quên cùng Tống Duy An nói, "Chờ thêm mấy ngày nữa thân thể ngươi tốt lên, ta lại dẫn ngươi đi nha môn mở hộ tịch, thuận tiện cũng đem khế đất sang tên luôn."
Công văn phân gia đều đã viết, Tống Vệ An phải đi nha môn mở hộ tịch riêng.
"Được, làm phiền thôn trưởng rồi."
Ôn Nhạc đưa thôn trưởng ra thôn nam mới trở về, thấy Tống Duy An mới đứng một hồi liền ho khan nặng hơn, liền vào nhà dọn một cái ghế ra nói, "Huynh, huynh ngồi đi."
"Ta không sao, Sơn ca, Thủy ca đang giúp chúng ta tu sửa nóc nhà, ta còn phải đi hỗ trợ đưa đồ vật." Kiếp trước Tống Duy An còn ở bệnh viện, thân thể khó chịu so với hiện tại là gấp mười lần, tuy rằng thân thể của Tống Vệ An có hơi suy yếu, nhưng hắn lại cảm thấy bản thân trước nay chưa từng dễ chịu như vậy.
"Huynh ho dữ, dữ dội như vậy, ta có, có thể đi, đi hỗ trợ." Ôn Nhạc gấp đến độ suýt chút nữa xoay quanh, lang trung đều nói người này về sau cần phải được chăm sóc cẩn thận, vất vả lắm hắn mới có được một người nhà không đánh chửi hắn, nếu người này có mệnh hệ nào hắn phải làm sao bây giờ.
Đường thẩm về nhà hâm nóng hai cái bánh đem qua cho hai người lót dạ, không nghĩ tới mới vừa đến gần liền thấy được cảnh này, nhịn không được vui vẻ trêu chọc: "Ha ha ha, vị phu lang này cũng thật lo cho hán tử, An tiểu tử, ngươi cứ ngồi nghĩ ngơi đi, nếu không phu lang của ngươi sẽ lo đến khóc đó."
"Không, ta không có. . ." Ôn Nhạc nghe thấy Đường thẩm nói, trên mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng mở miệng giải thích, nhưng một câu cũng nói không ra.
Đường thẩm bị bộ dáng khẩn trương này của hắn chọc cho càng vui vẻ, "Vị phu lang này thật thú vị, thím chỉ nói giỡn với ngươi thôi, đừng khẩn trương như vậy, đến đây, hai người giữa trưa cũng không có ăn cái gì, ăn trước cái bánh bột ngô lót bụng đi."
"An Tử, ngươi cứ yên tâm ngồi ăn đi, nóc nhà chỉ là vấn đề nhỏ, không đến một lát là có thể tu sửa xong." Đường Thanh Thủy lớn lên đen tráng, tính cách cũng hướng ngoại, lúc nói chuyện hai hàm răng trắng đặc biệt dễ thấy.
"Vậy cám ơn Sơn ca, Thủy ca." Da mặt của Tống Duy An còn rất dày, bị trêu chọc mặt cũng không đổi sắc, tiếp nhận bánh Đường thẩm đưa qua, lộ ra nụ cười hàm hậu nói, "Cảm ơn thẩm."
Tống Duy An ngồi trên ghế chậm rãi gặm bánh, nhìn Ôn Nhạc sau khi ăn hết bánh trong tay liền bắt đầu bận rộn, nào là gánh nước, lại quét dọn nhà cửa, không biết vì sao thân ảnh nhỏ xinh này lại làm hắn có vài phần yên ổn tại dị thế xa lạ này.
Kiếp trước, tuy rằng hắn sống trong thời đại khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng người nhà quê vẫn như cũ phong kiến bảo thủ, hắn chưa bao giờ dám để cho người trong thôn phát hiện giới tính của mình, nhiều năm qua đi như vậy, ngay cả tay đàn ông hắn cũng chưa từng nắm qua, trong lòng lại khát vọng một ngày nào đó có thể quang minh chính đại nắm tay của bạn trai nhỏ đi dưới ánh mặt trời, nếu như Ôn Nhạc vẫn luôn có thể cùng hắn đi tiếp thì cuộc sống như vậy cũng xem như là cuộc sống hắn vẫn luôn mong đợi.