Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang

Chương 49

Cúi đầu nhìn nửa thùng nước tắm thiếu đến đáng thương, Tống Duy An thở dài một hơi, sau này hắn nhất định phải làm một cái thùng gỗ thật lớn, mỗi ngày đều ở trog thùng ngâm tắm cho thống khoái, mặc dù nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng không chậm, nhanh chóng tắm cho thật sạch liền mặc quần áo đi ra ngoài.

“Tóc của huynh vẫn còn, còn chưa có khô, mau về phòng nhanh đi.” Ôn Nhạc đứng ở ngoài cửa chờ, nhìn thấy Tống Vệ An ra tới, lập tức đem người nhét vào phòng bên cạnh.

Tống Duy An mới vừa bước chân ra khỏi nhà bếp, còn chưa kịp thấy rõ sự vật bên ngoài, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhoáng lên một cái, chính mình đã ngồi trên băng ghế trog phòng, “……”

Ôn Nhạc tiếp nhận cái khăn trên tay Tống Vệ An, động tác nhẹ nhàng giúp hắn lau khô đầu tóc.

“Phu lang, chúng ta cũng không cần phải cẩn thận như vậy đâu.” Tống Duy An cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ làm hắn có ảo giác chính mình lại về tới kiếp trước lúc còn bệnh nặng.

“Ta, ta không muốn huynh, huynh lại giống như ngày đó.” Ôn Nhạc nhớ đến ngày đó thành thân, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tống Vệ An chính là hình ảnh đối phương ở trước mặt hắn ngất xỉu, tuy rằng lúc đó người này với hắn mà nói rất xa lạ, nhưng trog lòng hắn vẫn cảm thấy rất sợ hãi, rất sợ người này sẽ không tỉnh lại nữa, cho nên hắn không muốn nhìn thấy đối phương lại lộ ra bộ dáng suy yếu như vậy.

Ôn Nhạc nói chuyện đứt quãng không rõ, nhưng Tống Duy An vẫn nghe hiểu ý tứ trog lời nói của hắn, ma xui quỷ khiến liền duỗi tay ôm lấy vòng eo trước mặt bởi vì lau tóc cho hắn mà rung động, nhận thấy được thân thể của đối phương cứng đờ trog nháy mắt, rất nhanh lại thả lỏng, mới mở miệng nói, “Sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Ừm.” Cản giác được người khác ôm thật ấm áp, Ôn Nhạc cảm thấy chính mình đã mê luyến loại cảm giác tứ chi chạm nhau thế này, cũng không có né tránh đối phương, vẫn giữ nguyên tư thế này, dùng lược cẩn thận giúp hắn xử lý này đầu tóc dài đã khô một nữa.

Hai người trog phòng đang đắm chìm trog bầu không khí ôn nhu, ngoài phòng lại vang lên giọng nói của Đường thẩm, “An tiểu tử có ở nhà không?”

Ôn Nhạc nghe thấy tiếng của Đường Thẩm, sợ tới mức lui về phía sau khai vài bước, đem lược trog tay đặt lên bàn, sau đó lập tức chạy ra ngoài, nhìn thấy Đường Thẩm đứng trước cửa nhà, giống như người mới làm chuyện xấu bị bắt tại trận vậy, khẩn trương nhéo góc áo hỏi, “Thẩm? Sao người, người lại tới đây?”

“Ha hả, tiểu phu lang, sao mặt cháu lại đỏ như vậy, hay là do thím tới không đúng lúc.” Đường thẩm là người từng trải, vừa nhìn thấy Ôn Nhạc như vậy, liền đoán được là có chuyện gì.

“Không, không, không phải, người đừng hiểu lầm, không, không có không đúng lúc.” Ôn Nhạc bị giễu cợt, nhiệt độ trên mặt lại tăng cao, nói năng cũng lộn xộn.

“Đường thẩm tới sao, mau ngồi đi, phu lang, sao còn không đi đổ nước?” Tống Duy An nghe thấy lời nói khẩn trương của Ôn Nhạc, liền lấy dây cột tóc tùy ý đem tóc cột lên, sau đó mới ra khỏi phòng giải vây cho phu lang nhà mình, nhìn thấy đồ vật trên tay Đường thẩm, trog lòng cũng đại khái đoán ra ý đồ của đối phương đến đây.

“An tiểu tử đừng khách khí như vậy, trog nhà thím còn có chuyện, nói xong ta liền trở về, vừa rồi Thanh Thủy về nhà có nói với thím là cháu muốn dạy nó làm kẹo, ta nói đứa nhỏ này cũng thật là, nói chuyện làm việc không đúng mực gì cả, cũng may là cháu không để ý.” Đường thẩm nói xong liền đem đồ vật trog tay đặt trước mặt Ôn Nhạc, “Nhưng Thanh Thủy nhà chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của cháu được, mấy thứ này cháu nhận đi, coi như là lễ vật bái sư của Thanh Thủy.”