Tống Duy An nghe thấy Ôn Nhạc chịu cho hắn gội đầu, cả người đều nhảy dựng lên nói: “Gội đầu? Đương nhiên là muốn rồi, nếu còn không gội, đầu của ta liền có ve chó.”
Từ khi hắn tỉnh lại cho đến bây giờ, đừng nói là gội đầu, ngay cả tắm cũng chưa được tắm một lần, hắn cảm thấy chính mình sắp hỏng mất, nhưng cố tình vị phu lang nhìn như yếu đuối này của hắn lại đối với vấn đề tắm rửa của hắn, một bước cũng không nhường.
“Vậy, vậy huynh đi vào phòng bếp, tắm đi, đừng, đừng ở ngoài này trúng gió.” Vất vả lắm hôm nay ho khan mới đỡ hơn một chút, nếu bị trúng gió bệnh tình nặng hơn sẽ rất phiền toái.
“Được.” Tống Duy An lặp tức đem cây trúc cùng dao rựa trên tay ném xuống, vỗ vỗ bụi tre trên người sạch sẽ mới bước nhanh vào phòng bếp, chỉ cần cho hắn tắm rửa, đừng nói là phòng bếp, kêu hắn ra chỗ dòng suối nhỏ tắm cũng được.
Ôn Nhạc cầm một cái khăn lớn đi theo sau Tống Vệ An vào phòng bếp, lại trở tay đóng cửa lại, kéo cái ghế nhỏ bên dưới bệ bếp đặt bên cạnh thùng nước nói, “Huynh ngồi đây đi.”
Tống Duy An bị một loạt hành động của Ôn Nhạc làm cho sửng sốt, nhưng vẫn đi tới vị trí hắn chỉ định ngồi xuống, liền cảm giác được có một đôi tay ở trên đỉnh đầu giúp hắn tháo dây cột tóc.
“Đệ muốn giúp ta tắm sao?” Bởi vì Tống Vệ An thường xuyên ăn uống không đầy đủ, cho nên lúc nào cũng trog tình trạng thiếu dinh dưỡng, ngay cả tóc cũng khô khốc giống như rơm rạ, hơn nữa còn để lâu không gội, Tống Duy An thật đúng là có chút ngượng ngùng để người khác nhìn thấy.
“Ừ, phải tắm, tắm nhanh.” Sau khi Ôn Nhạc tháo dây cột tóc, cũng không có vội vàng xối nước, chỉ nhẹ nhàng giúp Tống Vệ An chải vuốt lại những chỗ bị rối, lại cẩn thận rửa sạch đá vụn và bụi trúc hỗn loạn trên đầu.
Tống Duy An cảm giác được tay của đối phương tay đang xuyên qua tóc hắn, ngón tay mang theo vết chai sần xẹt qua da đầu, khiến cho toàn thân bị kích nổi lên một tầng da gà.
Ôn Nhạc xử lý xong một đầu tóc lộn xộn, mới lấy nước làm ướt đuôi tóc, lại dùng tro rơm nhẹ nhàng chà xát đuôi tóc, sau đó từ từ chà xát lên trên, đến khi chân tóc hoàn toàn ướt nhẹp, mới dùng nước rửa sạch lại.
Sau khi gội sạch đầu lại bằng một xô nước, Ôn Nhạc liền nhanh chóng vắt khô nước trên tóc cho Tống Vệ An, sau đó dùng khăn bao lại nói, “Huynh đợi một chút, ta đi, đi lấy nước cho huynh tắm rửa.”
Lúc này, trog nồi đang nấu nước vừa vặn đã sôi, Ôn Nhạc liền đem nồi nước đổ vào thùng, lại pha thêm nửa thùng nước lạnh, “Ta đi lấy, lấy quần áo, huynh đừng nhúc nhích.”
Tống Duy An giơ tay lấy khăn tiếp tục chà lau tóc, cảm thấy sau khi gội sạch đầu, cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, nhìn Ôn Nhạc thật cẩn thận mà mở ra một chút kẹt cửa chui ra ngoài, lại nhanh chóng đóng cửa lại, luôn là cảm thấy phu lang nhà mình có chút khẩn trương quá độ, luôn coi hắn như người bệnh nặng mà đối đãi.
Chỉ chốc lát sau, Ôn Nhạc liền ôm quần áo sạch sẽ tiến vào, đặt ở góc bệ bếp, còn không quên nhắc nhở một câu, “Ta để ở đây, huynh, huynh phải tắm nhanh lên đấy.”
“Ta biết rồi.” Không hiểu sao Tống Duy An lại đột nhiên cảm thấy Ôn Nhạc còn dong dài hơn cả lão mẹ của hắn ở kiếp trước, nhìn người nọ đã đóng cửa mới bắt đầu cởϊ áσ tháo thắt lưng trên người xuống, vuốt ve từng cây xương sườn nhô ra rõ ràng, liền âm thầm cảm thấy may mắn Ôn Nhạc không có nói muốn giúp hắn tắm rửa, nếu như để Ôn Nhạc nhìn thấy bộ dáng suy dinh dưỡng như dân chạy nạn của hắn, quả thật sẽ tổn hại hình tượng cao tráng trog cảm nhận của hắn.