Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang

Chương 47

“Khụ!” Tống Duy An bị nhắc nhở một chút, cũng cảm thấy chính mình nói chuyện quá kích động, ho nhẹ hai tiếng mới chậm rãi nói, “Ý của ta là nếu vừa rồi đã quyết định, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều chuyện lung tung rối loạn, thứ này thật sự không khó làm, chỉ sợ sau khi ngươi bán một thời gian, sẽ có người cân nhắc ra tới, cho nên cũng không đáng giá gì, nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, sau này cơ hội có rất nhiều, ngươi kiếm tiền trước rồi nói sau.”

“Được, ta đây nghe ngươi.” Không biết vì cái gì Đường Thanh Thủy lại cảm thấy Tống Vệ An hiểu biết rất nhiều, không tự giác liền đối hắn nhiều vài phần tín nhiệm.

Cuối cùng Tống Duy An cũng xây xong lò nung, phía trên chỉ chừa lại một cái lỗ thông gió, liền vỗ vỗ bùn đất trên tay đứng lên nói, “Phu lang, giúp ta lấy miếng nước rửa tay.”

“Hả, được.” Đây là lần đầu tiên Ôn Nhạc nghe được Tống Vệ An kêu hắn như vậy, ngay ngốc trog giây lát mới phản ứng, chạy nhanh đến bên cạnh lu nước múc nước, giúp Tống Vệ An rửa sạch bùn đất trên tay.

“Tối nay ngươi về nhà lấy cái nồi, đem đường mạch nha đổ vào trog nồi phơi phơi, ngày mai mới có thể dùng.” Tống Duy An nói xong liền đi đến phòng bếp tìm chút nhánh cây thích hợp đi ra nói, “Đem khúc gỗ này cắm trên đất trống, sau đó đem nhánh cây bị xẻ ra hai đầu này cột vào trên đỉnh, nhớ rõ phải cột cho chắc vào, mới có thể chịu lực được.”

“Được, ta đây đi chuẩn bị trước.” Đường Thanh Thủy nghiêm túc nghe xong Tống Vệ An nói, liền gấp không chờ nổi muốn đi về nhà làm.

“Ừ, ngày mai ta đi lên trấn làm xong hộ tịch trở về, sẽ qua nhà dạy ngươi cách làm.” Nhà bọn họ đừng nói là tường viện, ngay cả cái hàng rào cũng không có, nếu Đường Thanh Thủy muốn lấy kẹo mạch nha đi bán, ở nhà hắn học liền không thích hợp, ở Đường gia ít nhất còn có tường đất có thể ngăn cản tầm mắt của người khác.

“Được, vậy ngày mai ta ở nhà chờ ngươi.” Đường Thanh Thủy nghe Tống Vệ An dặn dò xong, giống như một trận gió mà chạy về nhà mình.

Tống Duy An nhìn thân ảnh của Đường Thanh Thuỷ biến mất, mới tiếp tục đi xử lý những cây trúc kia, vừa quay đầu liền nhìn thấy Ôn Nhạc đang ngây ngốc nhìn hắn, liền duỗi tay ở trước mắt hắn quơ quơ hỏi, “Sao vậy.”

“Không có, ta, ta chỉ là cảm, cảm thấy ngươi thật, lợi hại.” Ôn Nhạc cũng cảm giác được Đường Thanh Thủy đối Tống Vệ An tin cậy, trog lòng nói không nên lời tự hào.

Tống Duy An bị đôi mắt nhỏ sùng bái của Ôn Nhạc chọc cười, liền ngẩng đầu xoa xoa cái đầu lông xù xù của hắn, tươi cười trên khóe miệng lại gia tăng thêm vài lần, “Không lợi hại, sao làm đương gia của đệ được.”

Tống Duy An nói xong, liền ngồi trở lại góc tường ngoài phòng xử lý số cây trúc còn lại.

Ôn Nhạc vẫn còn ở tại chỗ phát ngốc, sau khi sờ sờ đỉnh đầu của mình mới hoàn hồn, nhìn thấy đối phương đã bắt đầu bận việc, biết chính mình giúp không được gì, liền đơn giản cầm thùng nước đi bên cạnh giếng múc nước, ngày mai bọn họ muốn đi nha môn, hôm nay Tống Vệ An vừa nhặt cục đá lại vừa xây lò nung, đêm nay phải để cho hắn tắm rửa một trận thật đã mới được.

Ôn Nhạc vừa thêm nước cho lu nước trog nhà, vừa nhìn phòng bếp đang nấu nước ấm nóng, chờ đến khi đổ đầy một thùng nước nóng có độ ấm vừa phải, mới đi đến trước mặt Tống Vệ An hỏi, “Có muốn tắm, gội đầu không.”