Cô nghĩ đến sau khi gả cho Tiết Minh Dực cuộc sống của mình rất tốt, nếu như vẫn luôn ghi thù ngược lại sẽ giống như mình còn nhớ thương người đàn ông đó, dễ khiến Tiết Minh Dực và mẹ chồng khó chịu nên cô cũng bỏ qua không còn tính toán nữa, nhưng vẫn luôn không mặn không nhạt với Lâm Uyển Lệ.
Tình cảm của cô đối với Lâm Uyển Lệ rất đơn giản, chính là cố hết sức tránh xa, có thể không qua lại thì không qua lại, mỗi lần đều là Lâm Uyển Lệ tới thăm cô chứ cô chưa bao giờ từng chủ động qua lại.
Nhưng cảm giác của Lâm Uyển Lệ đối với cô vô cùng phức tạp, vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, lại có hơi coi thường, hiện giờ lại là đố kỵ đến mức mắt sắp nhỏ máu.
Trước khi gả đi cô ta ghen tị với Lâm Tô Diệp được người nhà chiều chuộng không phải ra đồng, mà cô ta không những phải ra đồng mà còn phải làm đến mức ăn bao nhiêu cũng thiếu, lớn thì bị các chị dâu coi thường là đồ phá nhà, sống không thoải mái nên ghen ghét với Lâm Tô Diệp giở thủ đoạn làm biếng, khiến cho Lâm Tô Diệp và cô ta không thể thân cận.
Sau này Lâm Tô Diệp bị các bà mẹ chồng ở quê ghét bỏ là bình hoa vô dụng, không dễ sinh nở, cuối cùng vất vả lắm mới quen được một thanh niên tốt làm công ăn lương trong thành phố lại bị mình phá đám, chuyện này khiến Lâm Uyển Lệ rất sảng khoái.
Cô ta vốn cho rằng Lâm Tô Diệp gả cho Tiết Minh Dực sau đó chắc chắn sẽ bị nhà họ Tiết ghét bỏ.
Tại sao cô ta lại chủ động xin lỗi Lâm Tô Diệp, tại sao năm nào cũng qua lại thân thiết?
Chính là vì muốn xem Lâm Tô Diệp bị mẹ chồng ghét bỏ, bị người chê cười là phế vật, như vậy trong lòng sẽ càng sảng khoái hơn.
Đáng tiếc, ngoại trừ lúc Lâm Tô Diệp vừa mới kết hôn bị mẹ chồng ghét vài tháng ra, đợi đến khi mang thai lại được hầu hạ tỉ mì, không những ngày nào cũng có thể ăn trứng gà mà Tiết Minh Dực thậm chí còn tìm sữa bột cho cô ta uống, mùa đông sinh cặp sinh đôi càng khiến mẹ chồng vui như hoa nở.
Sự chờ mong của Lâm Uyển Lệ thất bại, không những không nhìn thấy trò cười mà ngược lại còn trơ mắt nhìn Lâm Tô Diệp càng ngày càng tốt lên. Bây giờ Lâm Tô Diệp có Tiết Minh Dực nuôi không cần ra đồng, đẻ ba đứa con trai gái đủ cả, so với thời thiếu nữ lại càng nở nang quyến rũ hơn, đẹp đến mức khiến một người phụ nữ như cô ta cũng đỏ mặt tim đập.
Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp, Lâm Tô Diệp!
Ngày nào trong đầu Lâm Uyển Lệ cũng chỉ toàn là Lâm Tô Diệp mà thôi.
Cô ta nhìn gương mặt trắng trẻo mịn màng của Lâm Tô Diệp mà trong lòng ghen tỵ muốn chết, khách sáo nói vài câu về Tiết Minh Dực một cách hư tình giả ý.
Lâm Tô Diệp vừa vặt rau vừa lắc đầu không tin: “Không có khả năng.”
Lâm Uyển Lệ có hơi gấp: “Chị, em có thể lừa chị được sao? Chồng của em chồng nhà em và anh rể ở cùng một bộ đội, em ấy vừa tới bộ đội thăm thân trở về đã tận mắt nhìn thấy mà.”
Lâm Tô Diệp nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ, tại sao Lâm Uyển Lệ lại cố gắng lừa mình như vậy?
Ngược lại Lâm Tô Diệp chưa từng nghĩ cô ta sẽ ghen tỵ với mình, dù sao năm đó cô ta đã có được lợi ích, gả vào thành phố còn được sắp xếp công việc, không biết khiến bao nhiêu người ghen tỵ.
Cô muốn vòng vo với Lâm Uyển Lệ một chút nên làm ra bộ dáng thân thiết nhét một bó rau chân vịt cho cô ta cùng vặt: “Uyển Lệ, người phụ nữ đó là ai?”
Người gọi là nhân tình đó chính là mẹ của nữ chính trong phim truyền hình, cũng là chị ruột Lâm Uyển Tinh của Lâm Uyển Lệ.
Lẽ nào Lâm Uyển Lệ không biết người mà cô ta nói là Lâm Uyển Tinh?
Cô ta xúi giục mình đi tới bộ đội tìm Tiết Minh Dực và Lâm Uyển Tinh làm ầm ĩ là có ý đồ gì?
Cô ta là muốn hại Lâm Uyển Tinh hay là muốn hại Tiết Minh Dực?
Cô không quan tâm Lâm Uyển Tinh thế nào nhưng không thể không quan tâm Tiết Minh Dực, đó chính là cha của con cô, anh không tốt vậy cô và các con có thể tốt được sao?
Tiết Minh Dực và Lâm Uyển Lệ không có qua lại gì, lại càng không có ân oán, cô ta hại anh thì có lợi gì?
Có lẽ cô ta nhắm vào một người chị ruột như Lâm Uyển Tinh chăng?
Lâm Tô Diệp rất muốn làm rõ tại sao Lâm Uyển Lệ lại xúi giục mình tới bộ đội làm loạn.
Lâm Uyển Lệ nhìn thấy cô có hơi động lòng lại càng ra sức hơn: “Chị, chị cần biết cô ta là ai làm gì, chắc chắn không phải là người tốt, cũng không phải em thích nói lung tung không có trách nhiệm mà từ nhỏ chúng ta lớn lên chung, em… mắc nợ chị, có chuyện em chắc chắn sẽ nghĩ cho chị.”
Lâm Tô Diệp lặng lẽ nhìn cô ta, những lời nói ra quả thật giống y như trong mơ.