Tiểu Lĩnh vì bị Lâm Tô Diệp xem thường nên không vui, cười toe toét buộc Lâm Tô Diệp viết thư: “Cha con còn phải nói sao, trong nhà có mấy người mù chữ?”
Lâm Tô Diệp cầm bút vẽ mấy ảnh chân dung đơn giản, người búi tóc là bà nội, trên trán, lông mày, khóe mắt đều có nếp nhăn, cả cô út và ba đứa trẻ đều vẽ lên.
Cô muốn ghi tên mỗi người lên trên, nhưng ngoại trừ mấy loại đơn giản như nhân, khẩu, thủ, thượng, trung, hạ này, bất cứ chữ gì phức tạp hơn cô đều không biết viết, chỉ nói chữ Tiết này cô viết đã không thuận mắt rồi, cho nên vẫn bỏ đi. Dù sao viết chữ và vẽ tranh cũng khác nhau, vẽ là kết hợp vài nét ít ỏi, còn chữ thì dày đặc, cho dù vẽ bao nhiêu chữ lớn nhỏ đều như nhau, nhân khẩu thủ và Tiết Bàng Bạc viết lớn ngang nhau, thế này phải khó bao nhiêu chứ?
Lâm Tô Diệp cảm thấy rất khó, cô không muốn xấu mặt.
Toa Toa nhìn em bé mặt tròn, mắt to, miệng nhỏ, vui vẻ đi qua thơm: “Toa Toa, Toa Toa.”
Tiểu Lĩnh: “Thiếu một người kìa?”
Lâm Tô Diệp vẫn chưa vẽ mình.
Cô chỉ đành vẽ mình lên, khi vẽ người ta cô dùng tâm cẩn thận, còn vẽ mình thì qua loa vài nét bút cho xong.
Tiểu Lĩnh oán trách: “Không biết còn tưởng cha con lại tìm vợ mới…”
Chưa đợi nói xong trên đầu đã ăn một cú, cậu bé nhanh chóng ôm đầu tránh đi, bớt cho lại bị đánh ngu đi.
Vừa rồi Toa Toa nghịch hộp son đã ấn một vài dấu tay lên thư, Lâm Tô Diệp cho điền mấy nét bút vẽ thành con heo, con dê và con thỏ cho cô bé.
Toa Toa nhìn thấy rất vui, cũng muốn ấn hình vẽ ra, mình dùng ngón tay nhỏ lập tức in thành một bông hoa.
Lâm Tô Diệp thơm chụt một cái vào con gái: “Toa Toa thật lợi hại, biết vẽ tranh rồi.”
Tiểu Lĩnh nhìn thấy hiển nhiên cũng muốn chơi, sợ son tróc nên cậu bé cầm bông chấm mực dấu bôi lên ngón tay rồi ấn dấu vân tay dính son lên, kêu Lâm Tô Diệp vẽ con sói nhưng cô lại vẽ thành con khỉ.
Cô út cũng ấn muốn chị dâu vẽ thành khổng tước và hoa.
Lâm Tô Diệp chưa từng thấy khổng tước, dựa theo gà cảnh dán trên tường vẽ thêm vài nét bút tượng trưng, ngược lại cũng sinh động thú vị.
Cô biết vẽ hoa cỏ chim sâu vì lúc nhỏ học vẽ cùng bà nội, sau này muốn ở nhà ghi sổ, không biết viết chữ thì vẽ hình đơn giản lên sổ, lặp lại nhiều lần ngược lại rất biết tạo hình, thứ vẽ ra rất có hình dạng.
Tuy rằng bà Tiết xấu hổ nhưng vẫn ấn hai ngón tay lên, Lâm Tô Diệp vẽ thành gà trống và gà mái.
Toa Toa chỉ vào dưới mông gà: “Trứng trứng.”
Lâm Tô Diệp ngoắc một hình bầu dục, vẽ ra một quả trứng gà.
Toa Toa chỉ vào gà trống.
Tiểu Lĩnh cười bảo: “Toa Toa ngớ ngẩn, gà trống không biết đẻ trứng.”
Cô út vỗ cậu bé một cái: “Không được nói Toa Toa, Toa Toa nói gà trống đẻ thì phải đẻ.”
Tiểu Lĩnh nhìn mẹ ruột lại vẽ một quả trứng cho gà trống, thiệt tình, đến phiên cậu bé thì vừa đánh vừa mắng vô cùng nói nguyên tắc, nhưng đến chỗ em gái gà trống cũng biết đẻ trứng luôn?
Cậu bé không phục, tự mình trốn qua một góc tự chơi cũng xé một tờ giấy lén lút nhét vào trong phong thư.
Đại Quân: “Gì thế?”
Tiểu Lĩnh: “Suỵt…”
Đại Quân không quan tâm cho lắm, dù sao em trai làm loạn lúc cha trở về sẽ đánh nó thôi, mình không quan tâm.
Thấy đám trẻ tích cực viết thư cho Tiết Minh Dực, trong lòng Lâm Tô Diệp vui vẻ, trí thức Cố thật sự có cách, quả nhiên viết thư có thể khiến bọn họ biết thêm chữ, cũng thúc đẩy tình cảm cha con.
Cô nhớ tiền của Tiết Minh Dực, chỉ sợ có tiền lại bị Lâm Uyển Tinh mượn đi cho nên phải nhắc nhở một chút.
Cô muốn nói: Trẻ con trong nhà đi học, cơ thể người già yếu, chỗ cần dùng tiền nhiều, nếu như có tiền thưởng nhất định phải gửi hết về nhà, nhưng câu như vậy cô cũng không thể viết ra được. Kêu Đại Quân viết thì cô lại hơi xấu hổ, dù sao lời này có hơi giả tạo khiến người cảm thấy cô giác ngộ kém, một xu cũng không để lại cho chồng.
Cô đổi suy nghĩ khác, kêu Đại Quân viết trong nhà cần mua từ điển lớn, loại tốt nhất và toàn vẹn nhất, rất đắt, ngoài ra còn phải mua sữa bột cho Toa Toa, nếu như anh có tiền thì gửi về mấy đồng cùng thư.
Chỉ là mấy đồng tiền kẹp trong giấy thư người khác không biết, chắc hẳn không thành vấn đề.
Một quyển từ điển cho học sinh tiểu học cùng lắm một đồng hai hào, nếu như mua một quyển to nhất dày nhất phỏng chừng phải bốn đến năm đồng. Lâm Tô Diệp không biết cụ thể là bao nhiêu, dù sao phải đòi tiền trước rồi nói sau.
Tự điển sao? Chắc chắn phải mua, từ điển chữ Hán, từ điển, từ điển Anh Hán đều phải mua hết, sau này lũ trẻ đọc sách dùng đến, bọn trẻ không dùng thì cô cũng có thể tự học.