Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 27: Như Vậy Thật Tốt

Anh ta cầm một chiếc khăn mặt bịt kín miệng mình, giải thích mình bị cảm mạo với vẻ áy náy, không muốn lây bệnh cho bọn họ.

Đầu tháng ba tiết trời mùa xuân hơi lạnh, áo bông của Cố Mạnh Chiêu có hơi mỏng, anh ta siết chặt áo bông, vừa cười vừa mời Lâm Tô Diệp và Triệu Tú Phân ngồi xuống.

Bọn họ ngồi trong sân có hàng rào tre của điểm thanh niên trí thức nói chuyện.

Triệu Tú Phân cười bảo: “Mạnh Chiêu, anh là người có văn hóa, có học thức, anh giải thích cho chị dâu biết làm thế nào để trẻ thích học đi?”

Lâm Tô Diệp nhìn Cố Mạnh Chiêu với vẻ chờ mong.

Cố Mạnh Chiêu bị ánh sáng nóng rực trong mắt cô thiêu đốt như bị bỏng mà rời tầm mắt đi, người phụ nữ này thật sự quá đẹp khiến anh ta không dám nhìn chằm chằm.

Anh ta hỏi tình hình của đám trẻ.

Lâm Tô Diệp giới thiệu hai đứa trẻ một chút.

Cố Mạnh Chiêu: “Nếu muốn cho trẻ thích học vậy phải cho nó hứng thú, đầu tư vào cái nó thích.”

Lâm Tô Diệp: “Nó chỉ muốn chơi thôi, chơi điên cuồng, không muốn đi học cũng không có cách nào đồng ý với nó.”

Cố Mạnh Chiêu cười đáp: “Chị dâu vào trước là chủ đặt ra kết luận cho con, vậy cậu bé còn có cơ hội gì thay đổi sao? Chị phải biểu dương và khen cậu bé nhiều hơn.”

Lâm Tô Diệp: “Khen? Khen nó á…” Cả ngày chạy khắp nơi như một con khỉ ngang ngược? Khen nó là con khỉ bùn đen nhẻm sao?

Cố Mạnh Chiêu nhìn biểu cảm trên mặt cô lại bật cười: “Trẻ con có nghịch đến đâu cũng có ưu điểm của nó, chị là mẹ của nó hiển nhiên có thể cảm giác được.”

Lâm Tô Diệp: “Nó rất có tinh thần trọng nghĩa.”

Cố Mạnh Chiêu: “Vậy rất giỏi, đã vượt qua phần lớn người khác rồi.”

Trên đời này người có tinh thần trọng nghĩa không nhiều, trọng tình nghĩa không vì lợi ích là vô cùng đáng quý.

Anh ta tiếp tục nói: “Tìm chuyện mà đứa trẻ cảm thấy hứng thú rồi mọi người cùng nhau làm, vừa có thể cổ vũ cậu bé vừa có thể khiến cậu bé tìm được niềm vui, ví dụ như cậu bé có người mà mình tôn sùng không?”

Lâm Tô Diệp: “Lãnh tụ vĩ đại!”

Cố Mạnh Chiêu hơi dừng lại: “Nếu như thành tích học tập tốt hãy thưởng cho cậu bé huy hiệu lãnh tụ.”

Lâm Tô Diệp: “Cái này được.”

Cố Mạnh Chiêu: “Cha của đám trẻ thì sao?”

Lâm Tô Diệp đáp với vẻ ghét bỏ: “Cha nó chẳng trông mong được gì, ở bộ đội một hai năm mới về một lần, về nhà ở chưa đến mấy ngày, con cái cũng chẳng thân với anh ấy.”

Cố Mạnh Chiêu lại liếc mắt nhìn cô, nói với giọng dịu dàng: “Vậy phải kêu đám trẻ viết thư cho cha, vừa có thể đốc thúc lũ trẻ biết chữ thêm vừa có thể thúc đẩy tình cảm cha con.”

Lâm Tô Diệp: “Nhưng mà… cha tụi nhỏ bận lắm, sợ là không có thời gian viết thư.”

Ngoại trừ chuyện lớn như ở riêng và cha chồng qua đời ra, bọn họ chưa bao giờ viết thư hết.

Cố Mạnh Chiêu: “Cho dù cha có thời gian hay không, con cái cứ đình kỳ viết rồi cha cũng sẽ hồi âm thôi.”

Anh ta nói với Lâm Tô Diệp một loạt tấm gương tốt và mấy thứ tương tự như tính năng động chủ quan, kêu cô khuyến khích đứa trẻ và cha thư từ qua lại, điều này rất có lợi trong việc xây dựng nhân sinh quan đúng đắn cho đám trẻ.

Tuy rằng Lâm Tô Diệp không hiểu, nhưng cảm thấy vô cùng lợi hại, không hổ là người có học vấn, cách cũng rất ổn thỏa.

Trước đó vì Tiểu Lĩnh học hành không tốt nên cô bắt đầu hoang mang, cảm thấy đứa trẻ này sắp hỏng rồi, xong rồi, sẽ phải đi trên con đường cũ trong giấc mơ.

Bây giờ có cách của Cố Mạnh Chiêu cô lại nhìn thấy hy vọng, trong lòng có hơi tự tin sẽ không hoảng nữa.

Cô đặt đồ xuống, hiển nhiên Cố Mạnh Chiêu không chịu nhận.

Lâm Tô Diệp: “Trí thức Cố, cậu tuyệt đối đừng từ chối, cậu đã cho tôi một ý kiến hay như vậy, cả nhà chúng tôi còn không biết cảm ơn cậu thế nào, sau này có việc gì cậu cứ nói, chị dâu có thể giúp chắc chắn sẽ giúp cậu.”

Cố Mạnh Chiêu không từ chối được cũng chỉ đành nhận đồ, nhưng lại cảm thấy chiếm lời của cô không tốt cho lắm, mới bảo: “Chị dâu, bình thường tôi canh gia súc cho đại đội, buổi chiều thời gian tan làm sớm, kêu lũ trẻ tới chỗ tôi chơi đi.”

Anh ta có thể xem hai đứa thấy hứng thú với thứ gì rồi dạy theo trình độ có tính mục tiêu. Trẻ con lớp một cũng không cần thiết dạy kiến thức gì cả, dẫn tụi nhỏ chơi chút trò chơi trí tuệ là được.

Đôi mắt của Lâm Tô Diệp lập tức sáng ngời, thế này thật tốt, Cố Mạnh Chiêu trông có học vấn, nói chuyện cũng khác hẳn, thái độ vừa dịu dàng vừa ôn hòa, không giống vẻ hung dữ của cha sấp nhỏ, cũng không vô vị giống như Hồ Quế Châu, lũ trẻ chắc chắn sẽ thích ở chung với anh ta.

Cô liên tục cảm ơn, sau đó tạm biệt.

Triệu Tú Phân liếc mắt nhìn Cố Mạnh Chiêu thật lâu, lại không có được sự hồi đáp của đối phương nên chỉ đành cùng Lâm Tô Diệp rời đi.