Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá

Chương 8: Đánh Con 1

Đại Quân trốn ở sau đống rơm đọc liên hoàn họa, vốn dĩ đang đọc đến nhập tâm nhưng đột nhiên bị tiếng quát của Lâm Tô Diệp dọa cho giật mình, cậu bé thu dọn cặp sách định lén chuồn đi, chưa từng nghĩ Tiểu Lĩnh lại là đứa không có khí phách bán đứng cậu bé.

Không phải Tiểu Lĩnh không có khí phách, ở trước mặt trò chơi hoặc là người ngoài cậu bé chắc chắn sẽ nói nghĩa khí, đánh chết cũng không bán đứng anh em, nhưng ở trước mặt mẹ ruột thì chịu thôi, không nhận tội thì đợi về nhà sẽ có đại hình chăm sóc, nếu như chọc tức mẹ rồi, mẹ còn cáo trạng với cha ruột chặt đứt nguồn kinh tế của hai đứa trẻ, vậy cuộc sống đó cũng đừng hòng trôi qua tốt đẹp nữa.

Trải qua đấu tranh mấy năm, hai đứa trẻ đã tổng kết ra một bộ lý luận, đó chính là ở trước mặt đồng chí Lâm Tô Diệp phải lập tức thừa nhận lỗi sai, kiên quyết không chống cự.

Cậu bé chậm rãi đứng dậy kéo phẳng quần áo, phủi sạch vụn cỏ bên trên, bụi đất trên mặt giày cũng được lau sạch, sau đó đeo cặp sách lên lưng, hai tay đút túi quần bước chậm rãi tới trước mặt Lâm Tô Diệp.

Hai anh em đều mặc áo bông mà Lâm Tô Diệp mới may năm ngoái, dùng quân trang cũ của Tiết Minh Dực sửa lại, bộ đồ màu vàng xanh, ngay ngắn và chỉnh tề.

Nhưng đồ trên người hai anh em cũng có sự khác biệt rất lớn, Đại Quân ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ còn Tiểu Lĩnh thì lại đen đúa nhem nhuốc.

Trước đây nhìn bộ dáng bẩn thỉu của đứa con trai thứ hai cùng lắm cũng chỉ oán trách vài câu, nếu như quần áo hỏng cũng đánh cho vài cái, nhưng lúc này cậu bé trốn học giống y như trong giấc mơ, lại nghĩ đến tiểu tử lưu manh này tương lai không học hành tử tế, còn chết vì con gái của Lâm Uyển Tinh là trái tim của Lâm Tô Diệp đều như bị bóp nát.

Hai đứa con trai song sinh này của cô, đứa lớn tên là Đại Quân, tên thật là Tiết Viễn Chinh, đứa nhỏ là Tiểu Lĩnh, tên thật là Tiết Bàng Bạc.

Hai đứa con trai đều thừa hưởng nét đẹp của cha mẹ, lớn lên vô cùng tuấn tú.

Đại Quân không thích phơi nắng cho nên làn da trắng như tuyết, đứng ở nơi đó một cách yên tĩnh lặng lẽ, không nói một lời.

Tiểu Lĩnh thì hiếu động, làn da trắng nõn di truyền từ cha mẹ bị phơi nắng thành màu lúa mạch, dáng người cao hơn anh trai hai phân, trông vô cùng có tinh thần.

Ở trong mắt của Lâm Tô Diệp, Đại Quân có tính cách lạnh lùng, hành động chậm chạp, thích yên tĩnh, có trái tim nhạy cảm, không thích nói chuyện, làm người lạnh nhạt, học hành đứng hạng nhất. Tiểu Lĩnh thì nhiệt tình, thích chạy khắp nơi, thích náo nhiệt, bất cẩn, lắm mồm, hiển nhiên con người thạo kết bạn, học hành lại đứng nhất từ dưới lên.

Nhưng cho dù tính cách của hai đứa con trai có thế nào thì đều là cục bảo bối của cô, nghĩ đến thảm trạng sau này của tụi nhỏ, tim của Lâm Tô Diệp lập tức như bị dao cứa.

Trong đầu cô tự động vang lên lời dẫn truyện chất phác và trầm ấm đó, anh ta thở dài một hơi: Không ai có cách nghịch thiên cải mệnh.

Cô giật mình, nhất định phải nghiêm khắc với bọn trẻ mới được!

Đại Quân chậm rãi đi phía trước, còn Lâm Tô Diệp xách tai Tiểu Lĩnh đi phía sau.

Tiểu Lĩnh cả đường giống như gừng dẻo muốn quấn lên người Lâm Tô Diệp nhưng không thành công, còn bị đánh mấy phát vào mông, cậu bé gào lên: “Tiểu Quân, anh đi mau chút đi, không nhìn thấy tai em sắp bị nhéo đứt rồi à?”

Sắp đến cửa nhà, Tiểu Lĩnh cọ đầu giãy khỏi tay của Lâm Tô Diệp chạy vào trong trước.

Trước đây Lâm Tô Diệp cũng không thật sự đánh các con, người già đều nói “đánh nhẹ thì chịu, đánh mạnh thì bỏ chạy,” khi còn nhỏ ông bà cô, cha mẹ cô cũng là đối xử với các anh trai và em trai như vậy, nhưng lúc này cô không muốn bỏ qua cho hai đứa trẻ.

Cô thay đổi hình tượng mẹ hiền ngày trước, rút một cành củi ở chân tường rồi chửi ầm lên: “Con khỉ ranh ma nhà con, ba ngày không đánh là bày trò náo loạn! Còn dám trốn học, sao con không lên trời luôn đi!”

Tiểu Lĩnh than thở: “Nếu như con có thể lên thì mẹ tưởng con còn không… á, đừng đánh mà!”

Lâm Tô Diệp vung tay quất vào mông cậu bé.

Tiểu Lĩnh trời sinh kháu khỉnh khỏe mạnh, có thể ăn có thể ngủ, có thể đánh có thể nháo, cả ngày không trèo tường thì leo cây nên hiển nhiên sức lực cũng lớn hơn vài phần.

Cậu bé liếc mắt thấy cành mận gai của Lâm Tô Diệp vung tới mới bám vào cột gỗ trên đống củi ở chân tường rồi bò lên bờ tường, trong miệng còn hô: “Bà nội, bà nội, mẹ cháu lại đánh cháu…”

Bà Tiết ở trong nhà cũng không già cho lắm, nhấc đôi chân đã từng bó rồi lại tháo chạy ra ngoài, ngoài miệng còn la: ‘Sao lại đánh cháu trai tôi? Có ai làm mẹ như cô không? Cướp trứng gà của cháu trai tôi ăn lại còn đánh người, có biết nói lý không?”