Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo Yêu Thương Vợ

Chương 22: Chật vật bất kham (1)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Điền Mỹ Hòa nghe được người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, cô ta và Vương Nhạc Đông trao đổi ánh mắt đắc ý.

Tô Ảnh giận quá hóa cười!

Cô gặp qua người không biết xấu hổ nhưng chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy, đổi trắng thay đen lộng thị phi!

Điền Mỹ Hòa, Vương Nhạc Đông! Các người làm tốt lắm!

“Nơi này là chỗ nào chứ? Loại người như mày có thể tới sao? Còn không nhanh cút cho tao, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ!” Điền Mỹ Hòa hung hăng đẩy Tô Ảnh, Tô Ảnh đột nhiên không kịp phòng ngừa, lập tức bị đẩy ngã ở trên mặt đất, cả người chật vật không được.

Cô chỉ cảm thấy phía sau lưng đau xót, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.

Tô Ảnh cắn răng giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, gắt gao trừng Điền Mỹ Hòa: “Cô là chị tôi? Tôi quyến rũ Vương Nhạc Đông? Điền Mỹ Hòa, mẹ tôi và ba chị đã ly hôn, chúng ta chẳng còn quen hệ gì nữa. Còn tên rác rưởi Vương Nhạc Đông đó, chị muốn giữ thì giữ, tôi chẳng thèm.”

Điền Mỹ Hòa cùng Vương Nhạc Đông thay đổi sắc mặt.

Điền Mỹ Hòa lập tức bụm mặt khóc lên: “Tô Ảnh, tôi biết cô luôn nói tôi không phải chị gái cô cho nên không có tư cách quản cô. Lúc cô 3 tuổi đi theo dì tái giá tới Điền gia chúng tôi, tôi vẫn luôn đối xử với cô như em gái ruột thịt, vì sao cô lại đối với tôi như vậy? Là vì tôi mắng cô mấy câu cô liền phủ nhận bao năm cô tôi chăm sóc cô sao? Tô Ảnh, làm người phải có lương tâm! Cô vuốt lương tâm mà xem, nhiều năm như vậy, tôi từng thua thiệt cô sao?”

“Lúc ấy, cô khϊếp đảm không dám nói lời nào, tôi sợ cô bị đói, không nỡ ăn mà dành hết cho cô, tôi sợ cô bị lạnh cũng dành quần áo mình thích nhất cho cô, cô muốn đi hát, tôi tích góp tiền cho cô đi học học viện âm nhạc. Tôi đào tim đào phổi đối với cô thế mà cô lại muốn làm vấy bẩn thanh danh của tôi? Tô Ảnh, lương tâm của cô bị chó ăn sao?” Điền Mỹ Hòa khóc nói đầy tình ý chân thành.

Tô Ảnh còn tưởng cô ta đang nói sự thật!

Ha hả, nói cái gì sợ mình bị đói thì cho mình ăn? Đó là ăn thừa của chị ta!

Nói cái gì sợ mình đông lạnh nên nhường quần áo cho mình? Đó là quần áo cũ chị ta mặc 2, 3 năm rồi!

Nói cái gì mà mình thích ca hát nên chị ta tích cóp tiền đưa mình đi học viện âm nhạc? Là mẹ bán đi chiếc đàn dương cầm quý giá mới đủ tiền đưa mình vào học viện âm nhạc!

Tô Ảnh nhẹ nhàng lắc đầu: “Điền Mỹ Hòa, cô nói những lời này, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?”

Vương Nhạc Đông lập tức đứng ra giữ gìn Điền Mỹ Hòa: “Tô Ảnh, chị nói cái gì vậy? Mỹ Hòa chưa đủ tốt với cô sao? Cô không cảm kích thì thôi còn muốn nguyền rủa cô ấy, trái tim cô màu đen hả?”

Tiếng nghị luận xung quanh càng lúc càng lớn.

Tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ Tô Ảnh, chỉ trích Tô Ảnh không biết tốt xấu.

Tô Ảnh tức giận, vành mắt đều đỏ bừng: “Điền Mỹ Hòa, chị luôn miệng nói chịi tốt với tôi mà chị trừ luôn nửa năm tiền lương của tôi, vậy mà nói tốt với tôi? Nhân lúc mẹ tôi bị bệnh mà đuổi chúng tôi ra khỏi nhà, vậy mà nói tốt cho chúng tôi?”

Điền Mỹ Hòa vẻ mặt kinh hoảng nói: “Cô đang nói cái gì vậy? Tôi nghe không hiểu! Tô Ảnh, làm người phải có lương tâm, cô không thể bôi nhọ tôi như vậy! Tuy mẹ cô và ba tôi đã ly hôn nhưng tôi đều xem cô như em gái. Dù cô không muốn nhận người chị là tôi thì tôi vẫn luôn xem cô như em gái của mình.”