Bắc Tâm

Chương 12: Bắc Tâm - Ngoại Truyện 2

Sáng hôm sau Hạo Tinh quyết định tìm lại Nhất Hiếu em trai của người mà cậu yêu thương đã buông bỏ trần đời về bên kia thế giới, cậu muốn làm một việc gì đó để ăn ủi bản thân khi Nhất Minh ra đi. Hạo Tinh hỏi thăm thông tin về cậu em trai khắp các cô nhi viện nhưng điều không có một chút tin tức, vẻ mặt tuyệt vọng bắt đầu hiện lên những giọt mồ hôi lăng dày trên trán nhưng Hạo Tinh vẫn không ngừng hỏi thăm.

Có thể nói Nhất Hiếu là giọt máu cuối cùng còn sót lại của gia đình Nhất Minh mà cũng là niêm an ủi lớn nhất đối với Hạo Tinh. Cậu đã tìm kiếm hơn chục cái cô nhi viện cũng không một chút manh mối, định quay lưng trở về thì vô tình lướt qua một bóng người đang cầm tay một cậu bé Hạo Tinh vội quay lại và nhìn chằm vào tấm ảnh trên tay rồi ngước mắt nhìn về phía cậu bé vẻ mặt cũng bắt đầu thay đổi nụ cười dần hiện trên gương mặt.

"Nhất Hiếu... Em là Nhất Hiếu đúng không?" Cậu đứng từ phía sau gọi to.

Cậu bé và người đang đi cùng mình quay đầu lại ánh mắt hướng về Hạo Tinh rồi hai người dần đi đến chỗ cậu. Người cô đi cùng Nhất Hiếu lên tiếng hỏi, "cậu là ai, sao biết tên con tôi?".

Hạo Tinh hướng mắt nhìn Nhất Hiếu rồi bật khóc và ôm cậu bé vào lòng mình khiên cho người cô đứng cạnh tỏ ra rất bất ngờ.

"Anh ơi, anh biết em hả?" Nhất Hiếu hỏi.

"Có phải em có một người anh trai tên Nhất Minh đúng không?".

Nghe thấy tên người anh trai mà Nhất Hiếu yêu quí cậu bé gật đầu rồi rơi lệ, có lẽ đã rất lâu rồi Nhất Hiếu chưa gặp lại anh trai.

Có đọc qua một trang nhật ký mà Nhất Minh viết cậu ấy viết rằng mình rất thương em trai vì khi cậu buồn hay bị ba mẹ mắng chửi thì em trai lúc nào cũng đến bên cạnh động viên và chia sẻ *có lần em trai tôi đưa hết tiền tiết kiệm của bản thân cho tôi, là tiền của em mình tôi làm sao có thể cầm lấy nên đã giằng co qua lại cuối cùng bị mẹ phát hiện, la mắng tôi và buộc em ấy không được phép gặp tôi. Bị kéo về phòng em ấy khóc lóc ầm ĩ, gương mặt buồn tẻ cả ngày tôi thấy mà xót ruột xót gan*. Khi đó tôi đã cảm nhận được tình cảm của hai anh em rất thân thiết với nhau.

Hạo Tinh kể cho người cô đang nuôi dưỡng Nhất Hiếu nghe về chuyện của gia đình và tình cảm của mình với Nhất Minh cậu ngỏ lời nhận nuôi Nhất Hiếu để bù đắp cho cậu em trai của mình, có lẽ từ phút giây nào đó Hạo Tinh đã xem Nhất Hiếu như một người em trai của mình.

Trước câu chuyện dằn vật đau đớn tâm can của Hạo Tinh người cô cũng xuýt xoa trước những gì mà cậu đã phải trải qua và đối diện trước mắt cậu cô ấy đã cho phép cậu nhận nuôi lại Nhất Hiếu, "nhưng cậu phải hứa với tôi là thường xuyên đưa cháu đến nhà thăm tôi".

Vừa khóc trong vui mừng vừa thấy an ủi được linh hồn của Nhất Minh ở thiên đường Hạo Tinh gật đầu lia lịa.

Sau khi đưa Nhất Hiếu về nhà Hạo Tinh đã đưa em ấy đến trước bia mộ của anh trai mình và kể toàn bộ câu chuyện cho em ấy nghe và hỏi, "em ghét anh không?".

"Tại sao? Anh yêu anh hai của em nhiều thế mà".

Hai anh em ôm nhau trước sự chứng kiến của Nhất Minh có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng.