Bắc Tâm

Chương 4

Tối hôm đó Nhất Minh đưa hết số tiền còn lại cho người mẹ, bà đưa tay ra cầm lấy rồi đếm lại từng tờ một, "khi nào cần thì nói với tao, tao đưa lại cho một ít".

"Không cần đâu, mẹ giữ mà lo cho em đi".

Trên đường đi làm về cậu gặp được Hạo Tinh chàng trai đã cứu mình hôm đó, hai người họ lướt qua nhau trên con đường tấp nập người qua lại, cậu quay đầu nhìn chàng trai kèm theo lời kêu gọi, "Hạo Tinh!" Tiếng gọi khá to làm cho mọi người xung quanh phải nhìn chằm vào cậu.

Nghe thấy có người đang gọi tên mình Hạo Tinh quay sang chỉ tay vào bản thân, "gọi tôi à?".

Nhất Minh gật đầu lia lịa, "có chuyện gì không?", Hạo Tinh hỏi.

Nhất Minh cúi đầu, "cảm ơn anh đã cho em lời khuyên hôm ấy".

Nghe câu cảm ơn của cậu Hạo Tinh mỉm cười rồi đáp, "không có gì đâu, trong trường hợp đó anh tin rằng ai cũng sẽ làm như anh".

Phía sau có một thanh niên chạy đến khoát vay Hạo Tinh rồi chỉ tay hỏi, "ai đây, bạn mầy hả?".

"Tình cờ gặp thôi". Rồi Hạo Tinh vẫy tay chào tạm biệt cậu, "chào nhé, anh bận rồi".

"Tạm biệt".

***

Con hẻm im lặng đến lạ kỳ, ánh mắt người đang lùi về sau nhìn chằm chằm người đằng trước, tay chân run lẩy bẩy, "bọn mầy định làm gì?".

Cả đám 5 đến 6 tên ép Nhất Minh vào gốc tường rồi hùa nhau ức hϊếp cậu, cậu bật dậy liền bỏ chạy nhưng bọn người đó vẫn không chịu buông tha, "Mầy đứng lại đó".

Do chạy nhanh, cậu vấp phải một thanh gỗ trên đường Nhất Minh ngã lăng xuống mặt đường, bọn nó hỏi cậu, "chạy nữa đi?", rồi dần tiến lại.

Cả đám khống chế Nhất Minh và giữ chặt hai tay chân của cậu rồi từ từ cởi hết quần áo trên người cậu ra, sự chống cự của Nhất Minh đều vô ích đối với một nhóm 5, 6 người.

Bất lực nhìn bọn họ trêu đùa thân thể, cậu cố hét to để hy vọng có ai đó nghe được, "thả tao ra! bọn mày thả tao ra".

Một thanh niên trong nhóm tiến lại gần cậu, "hay để tao chụp giúp mầy mấy tấm ảnh làm kỷ niệm, tiện tay úp lên mạng xã hội cho mọi người cùng nhau chiêm ngưỡng".

"Đừng mà, tao xin mầy đừng làm vậy mà".

"Hay là để bọn tao giúp mầy thỏa mãn". Hắn đưa tay lên ngực cậu rồi từ từ vuốt xuống, thấy cậu khóc hắn liền dừng tay lại, "không phải bọn mầy thích điều này sao?".

Lúc này có một giọng nói từ xa thốt lên, "Này! Bọn mày làm gì vậy?", Vừa hô cậu vừa chạy lại.

Gương mặt bất an của Nhất Minh dần có hy vọng khi nghe được tiếng hô ấy, "Cứu với, cứu tôi với". Thấy vậy bọn chúng liền bỏ đi.

"Cậu không sao chứ?", Lời hỏi thăm từ Hạo Tinh.

Nhất Minh ngẩn đầu lên nhìn Hạo Tinh, "là anh sao?".

Hạo Tinh gom quần áo lại đưa cho Nhất Minh, "em mặt vào đi".

Cậu chỉ im lặng nhận lấy và không đáp lại, lúc này Hạo Tinh nhìn Nhất Minh rồi hỏi, "chuyện gì thế, sao bọn đó lại làm thế này với em?".

"Em không biết".

"Báo cảnh sát đi".

"Thôi bỏ đi anh, em quen rồi", sự ấm ức hiện rõ trên gương mặt cậu, "em cảm ơn anh, em về đây".

"Có cần a đưa về không?".

"Không cần đâu, em cảm ơn anh".

Sau khi Nhất Minh quay đi Hạo Tinh liền cười nhẹ một cái rồi cũng bỏ đi.