Bắc Tâm

Chương 1

Trong một thành phố lớn xô bồ và nhộn nhịp, ở đó đông đúc dòng người chen chân nhau.

Những người họ xem tôi như một quả bóng trên sân cỏ, họ tung hứng đủ mọi hình thức miễn là họ thấy vui mặc kệ đến cảm xúc của quả bóng ấy buồn sầu, đau khổ.

Tối hôm đó, cậu thiếu niên mang trên người những vết xước, cậu nhẹ nhàng mở cánh cửa ra, chưa kiệp đặt chân bước vào nhà thì phía bên trong một ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào cậu khiến cậu sởn cả gai ốc, " thưa ba, mẹ con mới về".

Lúc này người ba bất chợt đứng lên và chỉ thẳng vài mặt của cậu thiếu niên rồi ông quát tháo ầm ĩ, " xem mày kìa, lại đi phá làng phá xóm rồi mang nợ về cái nhà này".

Người mẹ quơ tay cầm ngay cây chổi quét nhà gần đó tiến lại gần và đánh lên người cậu mấy roi liền, "chắc đi kiếm chuyện sinh sự rồi bị người ta đánh nữa chứ gì?". Người mẹ quơ roi đánh đến đâu thì hai tay cậu lại đưa xoa đến đấy.

Không một ai quan tâm những vết thương trên cơ thể của cậu, nó đang rướm máu từng vết, từng vết đang sưng đỏ lên trong cậu rất đau đơn, lúc ấy tôi thấy được sự tuổi thân, một nổi buồn tột độ của cậu.

Thứ khiến cậu đau nhất không phải là những vết thương đang rỉ máu trên cơ thể của mình mà thứ cậu thấy đau nhất là sự ghẻ lạnh từ chính những người thân trong gia đình của mình, không một ai quan tâm đến cậu thiếu niên mà họ luôn buộc những suy nghĩ xấu hổ của bản thân đổ lên người của cậu.

Tự nhủ với lòng, mách bản thân của chính mình rằng, " rõ ràng những vết thương trên người tao là do bọn con trai cùng khu phố hùa nhau đánh đập tao mà".

"Mầy hiểu tao mà đúng không?". Không một ai có thể thấu hiểu được sự đau đớn ấy vì kể cả những người mà cậu thương yêu họ cũng đang làm cho cậu phải thét lên trong sự cô liêu, hoang vắng trước chốn phồn hoa đông đúc.

Sau khi bị chửi mắng, bị đánh từ ba mẹ, câu buồn bã và quyết định kết thúc cuộc đời mình, cậu thiếu niên đang trong độ tuổi đôi mươi đáng lẽ phải có được sự quan tâm, yêu thương từ người thân xung quanh nhưng tất cả lại không được như vậy.