Vào sáng sớm nào đó, giữa vành đai xanh bên sân sẽ phun ra từng đóa bọt nước, hệ thống tưới nước tự động khởi động đúng giờ, giữ ẩm cho các bụi cây trong đó. Nước bắn tung tóe lên lá cây trên mặt đất, cành lá khô theo đó nhẹ rung lên.
Tiêu Chiến lái chiếc xe phiên bản giới hạn của mình tiến vào công ty, dừng tại vị trí đỗ xe thuộc về mình. Sau đó, người nào đó, trầm ngâm hết cả buổi sáng, đau hết cả đầu, nhưng mãi chưa quyết định được. Anh bèn nhấn phím gọi Thành trợ lý vào, quyết định đẩy bài toán khó này cho cậu trợ lý.
“Tôi định tặng quà cho Vương giáo sư. Cậu nói tặng gì cho hợp lý?”
Trác Thành trợ lý giương đôi mắt bồ câu long lanh nhìn ông chủ, cả buổi sáng ông chủ bức tóc bức tai vì điều này ư? Nhưng cậu biết rõ vì trí Vương giáo sư là ở tầm nào, nên dĩ nhiên nhanh chóng khôi phục khuôn mặt chuyên nhiệp, nghiêm túc nhìn sếp, nói:
“Một hồng bao to ạ?”
Tiêu Chiến nhìn cậu trợ lý như nhìn sinh vật lạ:
“Vương giáo sư không thiếu nhất là tiền. Cậu không nghĩ ra thì tiền thưởng cuối năm vài hôm nữa được lãnh thì không cần lấy nữa”
Thành trợ lý đổ mồ hôi hột, nghiêm túc suy nghĩ lần nữa, nội tâm kêu gào “Sao tôi khổ quá nè, dư tiền thì cho tôi đi, cái tôi thiếu nhất là tiền nè” nhưng cậu không dám nói. Mãi sau rụt rè thủ thỉ:
“Sếp, hay chuyến du lịch ạ, Vương giáo sư không có người thân, chắc tết nhất sẽ buồn?”
“Cậu cũng biết vậy, mà tết đẩy người ta đi du lịch một mình?” Tiêu Chiến có vẻ bực mình, mất kiên nhẫn hỏi lại.
Thành trợ lý lúc này toàn thân ra mồ hôi rồi, haiz, tìm quà cho người không thiếu cái gì là khó lắm, mà Thành thì Thành cái gì cũng thiếu nên đâu biết làm sao. Cuối cùng thì Thành cũng lóe lên một ý tưởng:
“Hay em đặt sợi dây chuyền phiên bản giới hạn ứng với cung sư tử của Vương giáo sư ạ?”
“Uhm, nghe có vẻ được đấy! Vậy … nhớ khuyến mãi tôi vào nữa”
“Ohm” Thành trợ lý ngạc nhiên quá “Dây chuyền đôi ạ?”
Tiêu Chiến nhìn cậu trợ lý chán nản, lắc lắc đầu chẹp miệng “Sao cậu có thể suy nghĩ theo hướng ấy? Gọi là người thân. Ok?”
Thành trợ lý mơ mơ hồ hồ, không biết gọi vậy thì phân biệt ra làm sao, từ khi nào Vương giáo sư đã thành người thân của sếp mình rồi? nhưng nhìn biểu hiện sếp thì có hồ đồ cỡ nào cũng biết là phải ngậm miệng lại nếu không muốn khỏi lấy tiền thưởng được sếp hứa hẹn trước toàn công ty là to vật vão cuối năm, vội vội vàng vàng gật gật cái đầu muốn gãy cổ mà đồng ý, rồi vội vàng đi sắp xếp. Hàng giới hạn chứ có phải hàng chợ đâu mà nói có là có, muốn có cũng khổ lắm trầy trật lắm có biết không?
Tiêu Chiến thả mình xuống ghế, nằm thư thái, vơ vẩn lấy tay quấn từng lọn tóc theo vòng tròn thư giãn, cảm thấy món quà có vẻ không tồi a, hy vọng Nhất Bác sẽ thích. Sau đó, mới chột dạ nghĩ lại, mình vậy mà lại đặt dây chuyền đôi? Là có ý gì? Hihi … Vương giáo sư sẽ không biết, kệ đi,thích thì làm, nghĩ làm gì cho não nhăn, mau già. Mà mình còn hơn Vương giáo sư đệ tới 06 tuổi? Khổ thế chứ!
Tiêu Chiến nghĩ đến vấn đề này thì tâm tư có hơi thảm xuống. Rồi bỗng đập tay lên bàn cái bộp, mà hình như hơi dùng sức quá, nên “Đau quá!” bàn tay đỏ lên, vội lấy cái miệng xinh xinh thổi phù phù lên, tay ve vẩy qua lại, trán đau nhăn lại. Đúng là tự mình gieo nghiệp.
Để giải tỏa tâm tình, Tiêu Chiến nghĩ chắc mình nên đi tìm Vương giáo sư. Dù gì người ta cũng chỉ có một thân mình mình. Mình không quan tâm chút thì ai quan tâm. Nghĩa sao làm vậy, nội tâm hý hửng vội bước chân sáo chạy ra khỏi phòng.
Phòng nghiên cứu của XZ đặt sâu dưới lòng đất tầm 30 mét, nhưng được ứng dụng công nghệ tiên tiến, cùng công nghệ lọc oxi vượt trội mới nhất, nên hoàn toàn không gây ra tý cảm giác khó chịu nào. Nếu không để ý bảng thông tin, khả năng người đi cũng không biết là đang đi xuống và đang ở dưới lòng đất sâu như vậy. Tiêu Chiến nhấn thang máy đi xuống, gần đến nơi Vương Nhất Bác làm việc, Tiêu Chiến vội lấy lại phong độ, haiz, dù gì cũng không phải là người dễ dãi a, niệm niệm nào, trai đẹp là để ngắm, nhưng phong độ không thể mất!
Lúc này, Vương Nhất Bác đôi mắt nhìn thẳng vào biểu đồ chi chít, lằn xanh đỏ lên xuống trên bảng hiển thị máy tính, lòng không vui, lông mày đứng lên, khiến cho vẻ đẹp ngọt ngào tuyệt thế bị giảm xuống rất nhiều, lộ ra vẻ đẹp cứng nhắc.
Tiêu Chiến gõ gõ vào cánh cửa phòng, Vương Nhất Bác quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chiến cười cười bước vào, khóe mắt hắn thả lỏng hiện lên ý cười:
“Sếp ư?” Chả rõ câu hỏi của hắn ý là như thế nào.
Tiêu Chiến thoải mái đến gần hắn, nhìn nhìn vào biểu đồ, không hiểu rõ lắm nhưng cũng biết là chưa đúng ý Vương Nhất Bác, nên nói:
“Có gì nào?”
“Haiz, sếp à, sếp thấy đấy, thử nghiệm mới chưa đạt, nhưng sếp đừng lo quá”
“Anh không lo việc này, chỉ lo em ngã trước vì kiệt sức thôi. Anh mời, đi nào”
Vương Nhất Bác ngó ngó qua Tiêu Chiến, thấy anh vừa nói vừa hất hất nghiên đầu ra phía cửa, vẻ mặt nghiêm túc không cho từ chối. Liếc mắt đồng hồ phía đối diện đã quá trưa, hắn liền liền bước theo Tiêu Chiến ra ngoài.
Ông bà đã nói, có thực mới vực được đạo.
Đã lâu rồi cũng không có ai quản việc ăn uống của hắn, nhìn vậy mà hắn bỗng có cảm giác gia đình, thấy không tệ chút nào!.
Nắng ngoài trời như thiêu như đốt, vết nước trên sàn bê tông nhanh chóng bốc hơi trong tích tắc, biến mất trong bầu không khí nóng bức.
Những người bán hàng rong sẽ đẩy chiếc xe đẩy của họ tụ lại bên ngoài bãi đỗ, các chỗ đông người vì mưu sinh tới tấp mời chào nhưng cũng ráng nép mình dưới những tán râm bức bối.
Thế nhưng hai mỹ nam vẫn vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, không cảm giác được sự khó chịu của thời tiết tỏa ra xung quanh.
Vì là yêu thương chân thật, nên không có khái niệm lừa dối cảm xúc. Vì là yêu thương chân thật, nên trái tim tự khắc sẽ ngã về phía người mà ta muốn bên cạnh.