Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 10

Editor: Anh Anh

Lúc Mao Anh biết Trần Lộ muốn tới đón Lâm Mậu thì cũng không có vẻ mặt tiết nuối gì, cậu nhín vai gõ trán đứa nhỏ: "Tớ đã nói với cậu, trên thế giới này có rất nhiều biếи ŧɦái, cậu không được vì hiện tại người ta đối tốt với mình mà thả lỏng cảnh giác biết chưa?"

Lâm Mậu ôm nơi bị gõ mặt không cảm xúc giơ bảng viết chữ: "Rất đau ó Σ(っ °Д °;) っ "

Mao Anh không tim không phổi chê cười cậu một hồi, Lâm Mậu lại cúi đầu viết lên bảng, giơ ra cho cậu xem: "Cậu không chơi với BOSS nữa à?"

Mao Anh chẹp một tiếng: "Chú ấy giới thiệu phim cho tớ là được rồi, chơi thì thôi... Chú ấy không thích tớ." Cậu lặng lẽ liếc nhìn bốn phía, ghé vào tai Lâm Mậu thì thầm: "Hơn nữa chú ấy cũng không vui tính chút nào... Vừa xấu vừa dữ!"

Lâm Mậu nghiêm mặt, hai mắt mở tròn vo nhìn chằm chằm vào Mao Anh, người sau dạy cậu: "Đối phó người như thế, cậu chỉ cần ôm chặt đùi lớn của họ là được!"

Lâm Mậu nghiêm túc gật mạnh đầu.

Mao Anh: "Đúng rồi... Cậu biết ôm thế nào không?"

"Biết chứ." Lâm Mậu giơ bảng viết chữ lên: "Ngồi xổm xuống mà ôm! ヾ(′▽'*)ゝ "

Lúc Trần Lộ bị đứa bé nhìn chằm chằm nửa người dưới cũng không hề cảm thấy không được tự nhiên, anh đã đổi sang ủng đi ngựa, vừa cầm roi ngựa đập nhẹ lên lòng bàn tay vừa chọn ngựa cho Lâm Mậu.

"Thích màu gì?" Anh quay đầu hỏi Lâm Mậu.

Lâm Mậu đang cài nút áo, vội vàng hấp tấp giơ bảng viết chữ: "Màu trắng ~(≧▽≦)/~ "

Trần Lộ gật đầu, anh phát hiện Lâm Mậu vẫn đang nhìn chân mình, mới cố ý giơ chân trước mặt cậu, thản nhiên: "Chân to dài, đẹp không?"

Lâm Mậu: "..."

Trần Lộ cười cười, anh nắm roi ngựa hơi ngả ngớn phất qua hai má Lâm Mậu, cuối cùng chọn được một con ngựa mẹ ngoan ngãn rồi ngồi lên trước.

Hắn ngồi trên lưng ngựa khom người xuống, vươn tay ra với đứa nhỏ: "Đến đây, ngồi lên đôi chân to dài của cha nuôi."

Trần Lộ nắm chặt dây cương bằng một tay, anh ôm Lâm Mậu vào trong ngực, khống chế con ngựa mẹ chậm rãi đi dạo.

Lâm Mậu mặt không cảm xúc thẳng tắp lưng, cậu rất khẩn trương, nắm chặt bảng viết chữ.

"Sợ à?" Trần Lộ cố ý ghé sát vào tai đứa nhỏ hỏi, anh đá nhẹ vào bụng ngựa, khiến con ngựa mẹ chạy chậm.

Lâm Mậu há miệng, cậu cúi đầu định viết lên bảng để "Nói chuyện", đột nhiên bị xóc một cái, bảng trong tay rơi vèo xuống đất, sau đó móng ngựa đạp lên không chút khách sáo.

"..." Lâm Mậu nghiêm túc mím môi.

Trần Lộ làm như không nhìn thấy, anh nói câu ngồi vững, sau đó hây một tiếng cho ngựa chạy nhanh.

Lâm Mậu bị dọa đến mức mặt không biểu cảm, mặc dù thật ra mặt cậu vẫn không có cảm xúc, nhưng lần này là dù cố gắng cũng không làm ra được biểu cảm gì.

Trần Lộ nở nụ cười, anh ôm Lâm Mậu, đón gió lớn tiếng nói: "Nào, gọi một tiếng cha nuôi nghe thử xem."

Lâm Mậu: "..."

Trần Lộ dỗ cậu: "Gọi đi, gọi thì chú sẽ để em xuống."

Lâm Mậu há miệng, cậu có chút vất vả nói: "Ba..."

Còn chưa nói xong thì Trần Lộ đã ngắt lời: "Ba? Gọi như vậy cũng được... Không ngờ em còn thích làm nũng đấy."

"..." Lâm Mậu thích làm nũng bị tức đến suýt khóc.

Cuối cùng Trần Lộ cũng cho ngựa đi chậm lại, anh điều khiển ngựa chạy về chỗ Lâm Mậu làm rơi bảng biết, vụt một cái vươn mình nhảy xuống.

"Rõ ràng là biết nói mà sao lại vẫn luôn muốn viết chữ thế." Trần Lộ khom lưng nhặt bảng lên, tùy ý vỗ vỗ phủi bụi, Lâm Mậu muốn cướp đi, bị đối phương xua tay không cho.

Trần Lộ nhíu mày: "Gọi êm tai một chút."

Lâm Mậu mím môi, cậu ngồi trên lưng ngựa, tức giận nhìn Trần Lộ chằm chằm, nửa ngày mới mở miệng ậm à nói: "Ba..."

"Cái này không tính." Trần Lộ ung dung thong thả lắc lắc roi ngựa: "Đừng tưởng rằng cứ làm nũng là được, đổi cái khác."

Lâm Mậu cắn răng, nhắm mắt lại, bất chấp vỏ đã mẻ lại sứt nói: "Ba, ba!"

Trần Lộ không khỏi trêu chọc cậu: "Ồ, Meo Meo căng thẳng đến mức nói lắp rồi, muốn ba ôm xuống à?"

Lâm Mậu: "..."

Trần Lộ đương nhiên không trả bảng lại cho Lâm Mậu một cách đơn giản như vậy được, anh để Lâm Mậu tiếp tục cưỡi ngựa, còn mình thì ở dưới cầm dây cương dắt ngựa chậm rãi đi vòng vòng quanh trường đua.

Đối với Lâm Mậu không còn bảng viết chữ, thì có thể không nói là tốt nhất, không thể không nói thì chỉ có thể cố gắng nói ít, chỉ tiếc Trần Lộ không hề có ý định phối hợp với cậu.

"Ông nội ở nhà có khỏe không?" Trần Lộ hỏi.

Lâm Mậu: "Khỏe..."

Trần Lộ: "Ông nội biết em tham gia thi đấu?"

Lâm Mậu: "Vâng."

Trần Lộ: "Ông nội có cổ vũ cho em không?"

Lâm Mậu: "... Có."

Trần Lộ quay đầu lại nhìn cậu, cười có chút dữ tợn: "Nói nhiều thêm một chữ thì chết à?"

Lâm Mậu nghiêm túc gật đầu: "Phải!"

Trần Lộ nhíu mày, anh đột nhiên thay đổi đề tài: "Buổi tối muốn ăn gì?"

Lâm Mậu: "...?"

Trần Lộ lành lạnh nói: "Em gọi món đi, không nói ăn gì thì chúng ta sẽ không ăn gì cả." Anh chờ một hồi, trong lòng đã có dự tính hỏi lại lần nữa: "Nào, buối tối ăn gì."

Kết quả Lâm Mậu vẫn chỉ trả lời một chữ.

"Cơm." Đứa nhỏ mặt vô cảm nghiêm túc nói.