Phượng hoàng vì đem thiên hỏa hút hết mà gặp phải kiếp nạn. Niết bàn cũng là một lần thoát thai hoàn cốt, sau khi ngọn lửa niết bàn cuối cùng tắt hẳn, tiểu phượng hoàng hao hết tinh lực, trực tiếp từ trên đỉnh ngọn cây rơi xuống.
Sau khi ngã xuống, Thư Hoàng dùng sức lực cuối cùng hóa thành hình người, làn da trắng nõn, sắc mặt suy yếu nhợt nhạt, cả người run run mà bám vào thân cây muốn đứng lên, nhưng cảm giác từ bàn tay truyền đến lại là than củi cứng ngắc. Chỉ có vật chết mới có thể cứng đờ không có sinh khí.
Thư Hoàng quỳ gối ngẩng đầu nhìn lên, thiên hỏa trên cây ngô đồng đã tắt, chỉ là cả cây đã bị đốt cháy nghiêm trọng, thân cây cháy thành màu than đen thùi, khi hít thở cậu chỉ ngửi được mùi đất khô cằn, cả một gốc cây trước đây đầy lá xanh um tươi tốt, giờ chỉ còn những cành khô đen.
Từng chiếc lá úa tàn, dị dạng, xấu xí vô cùng, càng làm cho phượng hoàng tuyệt vọng chính là, trên cây ngô đồng không có chút sinh khí nào, giống như là một cây khô đã chết từ lâu.
Thư Hoàng quỳ gối giữa vũng nước mưa, ngửa đầu nhìn cây ngô đồng không hề có sức sống, sắc mặt vô cùng tái nhợt, bàn tay đặt trên cây run rẩy lợi hại, rất nhiều lời muốn nói đến bên miệng lại không phát ra thanh âm.
"Tí tách......"
Một giọt, hai giọt, ba giọt...... Phượng hoàng uống sương sớm, nước mắt thuần tịnh, nhỏ xuống vũng nước mưa cũng không bị hoà tan với dơ bẩn.
"Ta đã...... ném rìu đi rồi......"
"Ta làm như vậy, ngươi hiện tại có thể...... nói chuyện với ta được không!" Cậu nói, giọng mang theo hy vọng cùng khẩn cầu, cẩn thận chờ được đáp lại.
Thư Hoàng ngửa đầu, nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra, một hàng tiếp một hàng, khiến cả mặt đều là nước mắt: "Vô luận nói cái gì cũng được, giống như trước kia, ta sẽ không tức giận......"
Ngửa đầu, chờ đợi rất lâu, nhưng bên tai ngoài tiếng mưa rơi rả rích, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến đáng sợ.
Cây đã bị thiêu hủy, rễ cây đều biến thành bùn đất khô cằn, sẽ không còn rung rung cành lá đáp lại cậu, không ai trả lời, không ai kêu gọi.
Không có......
Ánh mắt ảm đạm, hy vọng trong mắt tức khắc bị rút đi, Thư Hoàng thật sự chống đỡ không nổi nữa, xụi lơ xuống đất, rũ đầu, lại dùng khuỷu tay che lấy, sau đó phát ra tiếng nức nở vẫn luôn nghẹn trong cổ họng.
"Ta niết bàn rồi, ngươi bảo ta đậu đến cây ngô đồng nào đây." Cậu càng nói càng đau lòng, càng nói càng ủy khuất, dùng tay áo lau nước mắt, không nghĩ tới càng lau càng ướt, "Ngươi nếu dám biến mất, ta liền đem ngươi chém, sau đó cho Đan Quân làm củi chụm lò lửa......"
"Tuổi không lớn, sao tâm lại tàn nhẫn như vậy hả."
Giống như tiếng từ không trung vang vọng, lại như gần ngay ở bên tai, một câu đột ngột như vậy truyền tới tai Thư Hoàng, Thư Hoàng cả mặt liền trắng bệch.
"Bếp của Đan Quân sao có thể thoải mái bằng cửa sổ phòng em."
Ngay sau đó toàn thân da gà nổi lên.
Chờ không nổi, hoảng loạn ngẩng đầu.
Một mảnh lụa đỏ từ trên trời rơi xuống, tại lúc Thư Hoàng còn chưa nhìn thấy rõ đã dừng lại trên mặt cậu, che đi đôi mắt cậu, Thư Hoàng gấp gáp không chờ nổi muốn xốc hồng voan, nhưng tay còn không chạm tới đã bị người tóm được, toàn bộ động tác của Thư Hoàng đều cứng lại.
Cảm giác phượng hoàng dại ra, Tiện Ngô lại nắm chặt hơn.
Trong nháy mắt cảm nhận được tiếp xúc ấm áp chân thật kia, nước mắt tưởng như đã khô cạn của Thư Hoàng tức khắc lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy ra.
"Vũ điểu làm việc tuy rằng tinh tế, nhưng lại quá chậm, dệt lâu như vậy, chỉ dệt ra được một cái hồng voan." Thanh âm lười nhác mà ôn nhu vang lên.
Tay Thư Hoàng run rẩy, tâm cũng run rẩy, một dòng nước ấm áp lan tràn toàn thân, chực trào trên đôi mắt.
Thư Hoàng vươn một bàn tay khác, cậu không phải không tin, chỉ là cậu không dám tin, cho nên duỗi tay cũng sợ hãi, thẳng đến khi bắt được góc áo của hắn, nơi đó có một hình cộm lên, Thư Hoàng chậm rãi cảm nhận, là hoa ngô đồng.
"Ngô đồng cùng em xứng đôi, cho nên ta bảo vũ điểu thêu hoa ngô đồng ở phía trên, không biết em có thích hay không."
Khăn che mặt Thư Hoàng, nhưng Tiện Ngô lại cảm nhận được cậu đang khóc, tay cách khăn xoa mặt cậu, lòng bàn tay ấm áp chuẩn xác vỗ lên hai mắt cậu, trấn an: "Không sợ."
"Đau một lần an hưởng vạn năm, đậu lên người ta, cái gì cũng không cần sợ."
"Không...... Không có việc gì?" Thư Hoàng thanh âm áp ách, giọng nói đều bị khóc làm hỏng.
Nhưng không quan hệ, Tiện Ngô vẫn nghe rõ: "Không có việc gì."
"Không gạt ta?"
"Mấy ngày nay em như vậy dụng tâm chiếu cố ta, ta làm sao bỏ được mà lừa gạt em."
Tiểu phượng hoàng rất muốn xốc khăn voan lên xem Tiện Ngô một cái, xem thử hắn có thật sự mạnh khỏe hay không, nhưng tay còn chưa vươn, chân đã mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Tiện Ngô.
Phượng hoàng niết bàn hao hết tinh lực không nói, hôm nay cậu cả tâm lẫn thân đều mệt, cảm xúc cứ lên lên xuống xuống, đến bây giờ đã thật sự chịu không nổi nữa.
Tiện Ngô vững vàng ôm lấy cậu, hồng voan từ trên mặt cậu trượt xuống, tiểu phượng hoàng khuôn mặt tràn đầy nước mắt. Dù nói là muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ để cậu lớn lên, nhưng hắn sao có thể không đau lòng chứ.
Tiện Ngô vung tay hướng lên trời, mây đen tiêu tán, mặt trời rẽ mây nhìn xuống, ánh mặt trời đầu hạ đem người ướt đẫm trong lòng ngực sưởi ấm lên một tí.
Giúp cậu tắm rửa thay quần áo, sau đó ôm ngang về giường, hôm nay dầm mưa bị cảm lạnh, khi đắp chăn lên vẫn còn run bần bật, vì thế Tiện Ngô liền đút cậu một chút rượu, đương nhiên là dùng miệng đút, trộm ngọc trộm hương, môi mềm của phượng hoàng có thể so với vị của loại mật đường thượng đẳng nhất.
Trong miệng nếm chút rượu ngọt, tiểu phượng hoàng khổ cực cả một ngày rốt cuộc thả lỏng mày. Xem cậu đã ngủ mà vẫn chưa đã thèm, Tiện Ngô cũng tò mò, duỗi tay, ngón cái xoa xoa môi mềm mại của cậu: "Thực sự ngọt như vậy?"
Thư Hoàng mơ hồ không rõ nói mấy câu, tất cả đều vào tai Tiện Ngô, khóe miệng dần dần nhếch lên: "Xem ra là rượu không ngọt bằng ta."
Tiểu phượng hoàng trong mộng gọi đều là tên của hắn, Tiện Ngô Tiện Ngô, từng tiếng từng tiếng mềm mại, hư hư thực thực chui vào nhân tâm.
Thư Hoàng ngủ suốt bảy ngày, bên ngoài kia, thân cây của Tiện Ngô trùng sinh, lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mọc ra cành mới, cành khô đều rơi rụng, không phải mùa xuân lại có thể một lần nữa đâm chồi nảy lộc, cành lá phồn thịnh, xanh um tươi tốt.
Hạ nhân tận mắt nhìn thấy cái cây khô này như thế nào rút đi cũ thân mọc ra thân mới, càng trở nên sum xuê um tùm, hai mắt mở to, lúc này mới biết được lão ngô đồng nói cái gì mà "mới hoá thành hình người, căn cơ còn bạc nhược"... tất cả đều là lừa người, pháp thuật này cao thâm đến đâu a, chậc chậc chậc!
Kinh ngạc qua đi, nghĩ đến Phượng Hoàng Quân còn nằm trên giường chui vào trong ngực lão ngô đồng để ngủ, hạ nhân không khỏi vì Phượng Hoàng Quân nhà hắn ta thở dài một tiếng, vô cùng đồng cảm, ý nguyện đón dâu thảo tức phụ của Phượng Hoàng Quân nhà hắn ta suốt đời này xem ra là không thể hoàn thành rồi, huống hồ sau khi niết bàn lại càng thêm nõn nà, đúng là tạo nghiệt a, Không...... không bằng thua trong tay ngô đồng, miễn cho đi ra ngoài gây tai họa cho đám tiên quân bên ngoài kia!
Nghĩ như vậy, hạ nhân gật đầu bội phục bản thân đại trí thông tuệ, còn vì chính mình giơ ngón tay cái, đã có đại trí thông tuệ thì phải nhanh chóng hành động: Vũ điểu động tác sao lại chậm như vậy, đã đến lúc nào rồi, hỉ phục bao giờ mới dệt thành? Còn đợi ta thúc giục!
Thư Hoàng hôn mê bảy ngày, cũng không phải hôn mê hoàn toàn, Tiện Ngô có một lần thử hơi thở của cậu, lúc đó thì hôn mê thật, bất quá sau đó hoàn hoàn là ngủ.