Thẩm Mặc cầm lấy bạc, Lý huyện lệnh lại ôn tồn khuyên bảo mấy câu rồi để y về, từ đầu tới cuối không nhắc tới vụ án một chữ.
Thẩm Mặc cứ ù ù cạc cạc, chẳng hiểu ra sao, chỉ đành cung kính cám ơn, theo nha dịch rời khỏi huyện nha.
Y vừa đi, Mã điển sử liền hỏi:
- Đường tôn, ngài không hỏi qua xem chuyện vụ án sao?
- Hỏi có ích gì?
Lý huyện lệnh thản nhiên:
- Không hỏi cũng không sao.
"Đúng là kết luận rất cao thâm." Mã điển sử cười khổ:
- Đường tôn cứ ra quyết định, thuộc hạ nghe theo là được, nhưng vụ án này có tra nữa không?
- Tra, phải tra cho ầm ĩ vào.
Lý huyện lệnh trầm giọng nói:
- Cần thì bắt vài kẻ, làm đủ thanh thế, chấn áp cái thói xấu này trong huyện.
Mã điển sử choàng tỉnh, thì ra là hư trương thanh thế, liền cao hứng nhận lệnh rời đi.
Hắn vừa mới tới dãy nhà hai thì gặp phải huyện thừa đại nhân từ huyện Sơn Âm trở về, Mã điển sử vội chào hỏi, cười nói:
- Ngài vất vả rồi.
Ngày thường lãnh đạo bọn họ công tác chính là vi huyện lệnh đại nhân này, tục ngữ có nói huyện quan không bằng hiện quản, hắn không cẩn thận hầu hạ mà được sao?
Trương huyện thừa ừ một tiếng, trầm giọng hỏi:
- Vụ án làm thế nào rồi.
- Dạ, đang muốn tìm tán công báo cáo đây.
Mã điển sử hạ thấp giọng nói:
- Hôm nay gặp phải chuyện mời mẻ.
Liền đem chuyện ngày hôm nay kể từ đầu tới đuôi cho Trương huyện thừa nghe, cuối cùng tặc lưỡi nói:
- Đường tôn đại nhân của chúng ta vừa lau nước mắt vừa tặng bạc, chẳng thẩm vấn đã thả tên tiểu tử kia đi. Ti chức làm cái việc này mấy năm rồi mà chưa thấy chuyện quái lạ như thế.
** * Tán công: Huyện thừa.
Nào ngờ Trương huyện thừa nghe xong, mặt cũng hiện vẻ chua xót, vẻ mặt khác thường nói:
- Chuyện ngày hôm nay huyện đại nhân làm thật đẹp! Xem ra trước kia chúng ta coi thường ông ấy rồi, người ta là kiếm sắc giấu kín trong vỏ đấy.
Nói rồi khẽ lắc đầu:
- Để xem đã, vụ án này phán quyết rồi là có thể thành phán quyết đẹp cho sĩ lâm thanh cao lưu truyền. Đường tôn đại nhân của chúng ta sắp nổi tiếng rồi, nói không chừng lại còn thăng tiến.
- Không thể nào.
Mã điển sử miệng há hốc, lưỡi cứng đờ:
- Còn là phán quyết đẹp ư? Ti chức thấy là phán quyết hồ đồ thì có.
- Ngươi thì hiểu cái gì? Cách làm hôm nay của lão giao mặc dù không theo lý lẽ, nhưng về tình có thể dung thứ.
Trương huyện thừa nheo mắt nói:
- Hãy nghĩ đi, từ phụ vì nhi tử mà bỏ học, hiểu tử thay cha lên công đường, phụ tử nương tựa vào nhau, còn lại là người trong sĩ lâm. Nếu như thẩm vấn đúng theo trình tự, tất nhiêu không có sai sót gì, nhưng cũng chẳng có gì nổi bật, lại có thể lưu lại ác danh "bảo thủ cứng nhắc, không biết biến báo" trong sĩ lâm.
- Vậy thì bây giờ phải làm sao?
Hai con mắt ngựa của Mã điển sử hoang mang, ánh lên vẻ ngu si hết thuốc cứu.
- Hiện giờ phải thành toàn cho ân tình từ phụ, tiết nghĩa hiếu tử, vừa giữ thể diện cho người đọc sách, lại...
Nói tới đó khẽ lắc đầu:
- Đương nhiên, phải giải quyết trọn vẹn chuyện này mới được, nếu không thành ra không hay ... Có điều nếu như dám làm như thế, đại nhân ắt suy nghĩ kỹ chiêu tiếp theo rồi, chúng ta cứ im lặng xem diễn biến đi.
Mã điển sử hoang mang gật đầu, thực sự điều này vươt ngoài phạm trù lý giải của hắn rồi.
Trương huyện thừa thở dài một tiếng, tự thương cảm nói:
- Cũng chỉ có huyện lão gia xuất thân chính đồ mới xử án như thế. Ông ta là quan xuất thân tiến sĩ, chắc như tường đồng vách sắt, cho dù làm việc theo cảm tính, nhưng chỉ càng được khen ngợi, càng được ca tụng mà thôi, không ai dám nói ông ta một chữ không phải. Không giống như đám quan chúng ta, cả ngày làm việc bù đầu tối mắt, lại như mang trứng qua cầu, xảy ra chuyện thì phải làm dê thế tội cho cấp trêи ... Nếu chúng ta mà làm như thế thì sẽ bị kết tội, nói chúng ta là "làm xằng", "bất pháp", làm sao mà chống đỡ được.
Cuối cùng thần sắc u ám, than:
- Chẳng phải chỉ là xuất thân không tốt sao? Vì cớ gì không có hi vọng thăng tiến, không thoát được vận rủi? Thực làm người ta đi đâu để nói lý.
Mã điển sử còn hi vọng có thể thăng lên chủ bạ, chủ bạ còn có vị trí Trương huyện thừa mà trông mong, nhất thời không cảm thụ được cái gì gọi là "hoa trong kính", chỉ biết vâng dạ ứng phó vài câu.
Thấy chẳng được đồng tình, Trương huyện thừa cũng mất cả hứng thú thổ lộ, nói một tiếng muốn tới bẩm báo với đại nhân, rồi đi vào hậu hoa viên, tìm thấy được huyện thái gia đang ngáy khò khò.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý huyện lệnh kéo lá sen che đầu, hé mắt ra nhìn, hàm hồ hỏi:
- Về rồi hả?
- Vâng thưa đường tôn.
Trương huyện thừa cung kính nói.
- Đòi được người chưa?
Lý huyện lệnh dụi mắt, vặn mình hỏi tiếp.
- Chưa ạ.
Trương huyện thừa bất đắc dĩ đáp:
- Học sinh gặp được Vương Lão Hổ, tên đó nói phai thả đệ đệ hắn trước mới suy nghĩ tới thả người.
- Thối lắm.
Lý huyện lệnh hầm hừ nói:
- Nếu chẳng phải hắn càn rõ, bắt tên Trường Tử Đoản Tử gì đó, thì *** đệ đệ của hắn sớm đã trở về rồi.
- Đại nhân bớt giận.
Trương huyện thừa khẽ nói:
- Hay là... ban đêm chúng ta lén thả người về?
- Không được!
Lý huyện lệnh kiên quyết lắc đầu:
- Chuyện này khẳng định đã kinh động tới tri phủ đại nhân rồi, "con ruồi xanh" cũng đang đợi chúng ta chịu nhún. Ngươi nói xem còn thả được không?
Lã Đậu Ấn huyện lệnh huyện Sơn Âm vì cứ gây khó dễ cho Lý huyện lệnh, cho nên ông ta ở sau lưng gọi là "ruồi xanh" cha hả giận.
- Đại nhân suy xét...
Trương huyện thừa hết lời khuyên can:
- Hổ Đầu hội là hắc đạo nợ máu chồng chất, người rơi vào trong tay bọn chúng còn chẳng phải chịu đủ cực kình? Diêu Trường Tử chịu nổi mấy ngày
- Cũng phải...
Lý huyện lệnh cau mày, tức tối nói:
- Nếu ngươi không làm cho tốt một chút, để xem ta xử lý ngươi ra sao.
Trương huyện lệnh ủy khuất vô hạn nói:
- Thuộc hạ cũng muốn làm tốt? Nhưng không thể...
- Không phải nói ngươi.
Lý huyện lệnh lắc đầu:
- Ngươi viết công văn cho nha huyện Sơn Âm, chính thức yêu cầu liên hợp điều tra vụ bắt cóc này! Nói với "ruồi xanh", nếu Diêu Trường Tử có gì bất trắc, Hội Kê loạn, Sơn Âm cũng đừng mong thái bình, chết chùm cả đám hết.
- Vâng.
Trương huyện thừa vội vâng lời, khẽ hỏi:
- Lão gia còn điều chi sai bảo không ạ?
- Xem xem trong lục phòng còn chỗ trống không?
Lý huyện lệnh gật đầu:
- Không có thì làm cho có, dự bị cho bản quan, ta cần dùng tới.
- Vâng.
Trương huyện thừa vôi cung kính đáp lời, đi ra làm việc.
Đợi hắn đi rồi, Lý huyện lệnh nằm xuống chiếc ghế trúc, khẽ nhấp một ngụm trà Ô Long thượng phẩm trong ấm Tử Sa, nhìn là sen xanh biếc đầy ao, lẩm bẩm:
- Nếu như chuyện này đúng là do tên tiểu tử đó bày ra, lần sau huyện Hội Kê ta nói không chừng thắng được Thanh Đằng Tử của con ruồi xanh kia...
Rồi lại nghiên răng nghiến lợi:
- Nếu như thua, chúng ta tính nụ cũ nợ mới một thể.
Nói rồi uống ực một ngùm trà lớn, nhưng quên mất trà vừa cho nước sôi vào.
Chỉ thấy ông ta nhảy dựng lên, vừa nhổ phì phì, vừa thè cái lưới đỏ bừng ra:
- Bỏng chết ta rồi...