“Đây là rượu đá lần trước mang về từ Anh Quốc’’.
Mộng Mộng cầm theo hai chai rượu nho đỏ thẫm lảo đảo bước ra khỏi hầm rượu, “Có thể lấy nó làm socola nhân rượu rồi”
Nhờ vào phúc phần kiếp trước, Mộng Mộng bây giờ là một cô gái giàu có, cô cực kì thích các món bánh ngọt kiểu Tây. Thậm chí đã thử mở một cửa hàng bánh ngọt, tuy rằng cuối cùng kinh doanh thất bại phải đóng cửa. Nhưng trong thời gian đó, làm cô thật sự trở thành một fan trung thành của bánh ngọt kiểu Tây
Xưởng sản xuất rượu của Phương gia rất lớn, vị trí hiện tại của Mộng Mộng là hầm rượu riêng trong biệt thự, bên ngoài biệt thự là một cánh đồng nho rộng lớn và một rừng cây nhỏ. Nơi đây có một hầm rượu lớn chuyên dùng để nấu rượu, các vị khách thường đến chơi sẽ đến đó thưởng thức rượu.
Mộng Mộng không biết hôm nay ai sẽ đến biệt thự, nhưng cô biết cha cô không muốn cô gặp vị khách đó nên sau khi lấy rượu, liền trở về phòng tránh mặt.
Dù sao thì cha của cô cũng sẽ giải thích với quản gia, nên việc tiếp đãi khách không liên quan đến cô.
Chờ khi những tên đó đi khỏi, cô liền có thể ôm rượu nho trở về nhà cũ.
Bên kia, hai vị đại thiếu gia vừa xuống xe đang được quản gia chào đón nồng nhiệt.
“Hoan nghênh hai vị thiếu gia đến chơi, chủ nhân sai ta tiếp đón, dẫn đường cho hai vị, mời đi theo ta.”
Bởi vì lão gia của bọn họ, sáng sớm đã thông báo có khách quý ghé chơi, lệnh cho lão quản gia sắp xếp nhà máy rượu chuẩn bị trà bánh đãi khách, đồng thời lấy vài bình rượu vang đỏ ngon nhất mà ông định tặng cho đối tác trong tủ đông mang lên.
Hai vị đại thiếu gia của Nam Cung gia nhìn nhau liếc mắt một cái, khóe miệng một người lộ ra nụ cười rõ ràng.
“Vậy làm phiền ngài”. Chàng trai vừa mở miệng có khuôn mặt thiên thần, mọi thứ đều tinh xảo và hoàn mỹ, khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, trên mặt còn điểm thêm lúm đồng tiền mê người.
Vẻ đẹp rực rỡ và chói loá như thần Apollo, giống như tên của hắn - Nam Cung Diệu, mặt trời nhỏ chói mắt nhất gia tộc Nam Cung
Hắn đối xử với mọi người, mọi việc đều rất ngoan ngoãn, lễ phép. Là mẫu người được người lớn tuổi yêu thích nhất.
Không sai, lão quản gia sợ hãi trước phong thái lịch thiệp và dáng vẻ trang nghiêm của người bên kia, càng thêm ân cần dẫn đường mọi người vào phòng khách.
Đại tiểu thư đã đặc biệt nói trước với lão sẽ không ra ngoài gặp khách, làm người hầu của Phương gia lão không có quyền xen vào quyết định của tiểu thư. Nhưng cũng không khỏi lẩm bẩm:
Hai vị thiếu gia này nhìn thật ưu nhã, lễ độ. Lão gia không có nhà thì thôi, tiểu thư thân là chủ nhà cũng không ra tiếp đãi khách một chút, chẳng phải đang coi thường người khác sao ?
Mộng Mộng cũng không biết bị quản gia nhà mình chửi thầm như vậy, nghe được động tĩnh ở bên kia cánh cửa cô vội vội vàng vàng trở về phòng.
Tay ôm bình rượu đá vừa lấy ra từ hầm rượu, những giọt nước đọng trên bình rượu từ mặt bình bóng loáng rơi xuống đất, làm ướt hết thảm lông dê trong phòng, Mộng Mộng đành phải luống cuống tay chân cầm lấy khăn giấy, lót phía dưới bình rượu rồi đặt chúng lên bàn.
“Aaa, quần áo của ta”, khoảnh khắc chai rượu rời khỏi vòng tay của cô, Mộng Mộng nhận ra vạt áo trước đều đã bị hai bình rượu đá quá lạnh làm ướt, cả cổ áo đều dính vào ngực, ướŧ áŧ khó chịu muốn chết.
Vẫn là nên đi thay quần áo đã, sẵn tiện tắm rửa một chút
Thỏ con yêu thích sạch sẽ nắm chặt tay, xách theo áo tắm dài chui vào phòng tắm