Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 81: Vương gia phúc hắc x Đại tiểu thư thiên chân ngạo kiều (9) - hết

"Thẩm huynh?" - Lúc hai người xuống lầu, một giọng nói khó phân được nam hay nữ gọi họ lại.Nhược Diệp quay đầu liền thấy một nam tử với diện mạo tuấn tú đang hoài nghi nhìn bọn họ.

"Thì ra là Hiên Viên huynh." - Thẩm Mộ quay đầu thấy người đến, trên mặt cũng hiện ra ý cười, hơi hơi gật gật đầu với người kia.

"Vị này chính là?" - Nam tử giống như vui vẻ gật đầu đáp lại, sau đó tò mò đánh giá Nhược Diệp được Thẩm Mộ ôm trong lòng ngực.

"Chủ nhân, người này chính là nữ chính Hiên Viên Tư đó!" - Nhược Diệp vốn đang mệt mỏi, vừa nghe lời này liền tỉnh táo trở lại. Nàng theo bản năng đứng dậy, im lặng quan sát người kia.

Dáng người Hiên Viên Tư thon gầy, tuy thấp hơn Thẩm Một một chút nhưng vẫn cao hơn Nhược Diệp nửa cái đầu. Ngũ quan thì không nhu hòa lắm mà ngược lại có phần anh tuấn, trong ánh mắt lộ ra sự anh khí, nếu không phải có 419 nhắc nhở thì nàng đúng là đã nghĩ người này là một thiếu niên tuấn tú rồi. Khó trách trong cốt truyện có nhắc tới khi nữ chính ăn mặc về lại nữ trang đã làm cho nam chính vô cùng chấn động cùng kinh diễm, nàng biết người này thân là nữ tử cũng đủ chấn động như thế nào.

Nhược Diệp âm thầm đánh giá Hiên Viên Tư thì Hiên Viên Tư cũng tò mò đánh giá ngược lại nàng. Nhưng cái loại đánh giá này lọt vào mắt Thẩm Mộ lại làm hắn không được thoải mái.

Thẩm Mộ ho nhẹ một tiếng, mắt phượng chợt lóe, hắn ôm Nhược Diệp chặt lại rồi giới thiệu người với Hiên Viên Tư: "Đây là phu nhân của tại hạ, Lâm Nhược Diệp."

Hiên Viên Tư vừa nghe đã hiểu, nàng gật gật đầu, trên mặt cũng hiện ra vài phần nhiệt tình chân thành: "Thì ra là tẩu tử! Tạ hạ Hiên Viên Tư, tẩu tử thật sự khuynh quốc khuynh thành, đúng là trăm nghe không bằng một thấy đấy!"

Xem ra lúc này nữ chính chưa có tình cảm với nam chính, nghĩ vậy tâm tình Nhược Diệp cũng dần thả lỏng. Nàng tươi cười hữu hảo: "Rất vui được làm quen với ngươi, ngươi cũng rất anh tuấn... Còn đáng yêu nữa." - Dứt lời, Nhược Diệp vứt cho nàng ta ánh mắt hiểu rõ.

Hiên Viên Tư sửng sốt, liền phản ứng lại là nàng ấy đã nhìn thấu thân phận giả nam này của mình, trong lòng thầm khen ánh mắt của Nhược Diệp, nàng cũng càng chân thành hơn: "Tẩu tử thật là thông minh."

Hai người kẻ tung người hứng làm Thẩm Mộ đứng một bên nhìn tới sửng sốt. Hắn phải suy nghĩ lấy cái cớ gì để đánh gãy đối thoại của hai người mới mới mang được Nhược Diệp trở về vương phủ.

Ai ngờ lúc trở về vương phủ lại có chuyện.

"Bẩm báo Vương gia, Vương phi, ở ngoài sảnh có khác đến cầu kiến, nói mình là biểu ca của Vương phi." - Hai người vừa mới tiến vào đại môn vương phủ, quản gia đã đợi rất lâu ở cửa liền cung kính chào đón.

"Biểu ca?" - Nghe vậy, mắt phượng Thẩm Mộ chớt lóe. Tựa như nghĩ đến cái gì, hắn cười như không cười liếc mắt nhìn Nhược Diệp: "Bổn Vương còn chưa diện kiến biểu ca của Vương phi đâu, không bằng bây giờ cùng đi nhé?"

Nhược Diệp không phải nguyên chủ nên nàng không có chút tình ý gì với kẻ kia nên nàng cũng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không có phản ứng gì.

"Diệp Nhi muội muội!" - Lý Mục từ xa xa thấy hai hình bóng Nhược Diệp cùng Thẩm Mộ thì nhịn không được kích động đứng lên, còn đầy si mê nhìn Nhược Diệp.Nhược Diệp một thân sa y váy dài, đẹp đến lóa mắt. Nàng vốn sở hữu dung nhan minh diễm bắt mắt cộng thêm phong thái vũ mị, có lẽ do được nuông chiều, sống cuộc sống thoải mái nên cả người nàng đầy sức sống, nhất cử nhất động đều đẹp động lòng người.

So với sự kích động của Lý Mục thì phản ứng của Nhược Diệp lại như thấy một người xa lạ. Điều này khiến cho Thẩm Mộ rất ngạc nhiên, nhưng cũng rất yên tâm.

Còn Nhược Diệp thì chỉ mới nhìn sơ qua Lý Mục thôi cũng thấy chẳng có hứng thú. Còn tưởng Lý Mục này lớn lên đẹp trai đến cỡ nào, rốt cuộc cũng chỉ có vậy, tùy cũng có chút nhan sắc nhưng so với Thẩm Mộ thì không đủ xách dép.

"Diệp Nhi muội muội, muội... Sống tốt chứ?" - Lý Mục không nhịn được tiến lên trước hai ba bước, nhìn Nhược Diệp như vô cùng thâm tình.

Nhược Diệp còn chưa lên tiếng thì Thẩm Mộ ở một bên đã cười nhạo, sau đó hắn lạnh lùng mở miệng: "Lý công tử nói thế là có ý gì đây? Chẳng lẽ Vương phi của bổn vương lại sống không tốt?"

Lúc này Lý Mục mới phản ứng lại, hắn cười cười mất tự nhiên, vội khom lưng trước mặt hai người: "Mong Vương gia không trách tội, do nhiều ngày không gặp biểu muội nên tiểu nhân có chút kích động, đã để Vương gia chê cười rồi. Tiểu nhân đã lâu không gặp biểu muội, hy vọng Vương gia cho tiểu nhân mượn biểu muội ôn chuyện một chút ạ?"

Thẩm Mộ nghe xong, ánh mắt liền trầm xuống. Vừa định lên tiếng từ chối thì Nhược Diệp đã mở miệng, giọng điệu thường thường: "Biểu ca, có gì ngươi cứ nói trực tiếp ở đây. Giữa chúng ta cũng không có chuyện gì không thể nói trước mặt phu quân ta cả."

Lý Mục nghe thế, vẻ mặt hắn như kiểu không thể tin nổi nhìn Nhược Diệp. Lúc này, hắn mới phát hiện ra trong mắt nàng đã không còn tình ý như xưa, lại nhìn Thẩm Mộ ở một bên, đột nhiên hiểu rõ. Hắn cười khổ nói: "Là biểu ca đường đột rồi."

Sau đó hắn ôm quyền, nói: "Một khi đã vậy, tiểu nhân không còn gì để nói. Vương gia, Vương phi, tạ hạ xin cáo từ." - Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Nhược Diệp rồi mới đi ra ngoài.

"Nàng vừa mới gọi ta là gì? Gọi ta phu quân à?" - Đợi đến khi Lý Mục đi ra khỏi cửa, một giọng nói như suối vang lên trên đầu Nhược Diệp.

Nhược Diệp ngẩng đầu nhìn Thẩm Mộ dưới ánh chiều tà, trên khuôn mặt đều toát lên ý cười, đôi mắt bình tĩnh nhìn nàng như chứa cả sao trời làm nàng khẽ cười. Hừ nhẹ một tiếng, nàng trêu chọc: "Đăng đồ tử nhà người khẳng định là nghe lầm rồi, ai thèm gọi người phu quân chứ ~" - Nói xong nàng chạy về hậu viện.

Thẩm Mộ thấy thế thì thấp giọng cười, không nhanh không chậm nện bước đi theo sau Nhược Diệp.