Mặt Thẩm Mộ phóng đại ngay trước mắt, nàng bị hắn đè xuống dưới thân, môi cũng đột nhiên chạm phải xúc cảm mềm mại nóng bỏng. Thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, Thẩm Mộ dán lên môi đỏ hắn hằng mơ ước, thậm chí còn chui đầu lưỡi vào liếʍ mυ'ŧ bên trong miệng nàng."Ưʍ... Ưʍ... Chụt chụt..."
Nhược Diệp không ngừng giãy dụa vặn qua vặn lại nhưng sức lực hai bên kém nhau quá xa, nàng giãy mãi nhưng không những không được gì mà còn khiến cho cơ thể hai người càng thêm ma sát với nhau, như thế lại càng làm cho Thẩm Mộ muốn bùng nổ, vật cứng giữa hai chân hắn khiến Nhược Diệp không khỏi đỏ hết cả mặt.
Cho đến khi cảm thấy người trong l*иg ngực như bị hút hết không khí rồi Thẩm Mộ mới buông tha cho đôi môi bị hắn chà đạp đến ửng đỏ.
"Ngươi không biết xấu hổ!" - Lúc này cả gương mặt Nhược Diệp nổi đỏ hết lên, đôi môi kiều diễm ướt dầm dề còn ánh ánh nước. Dưới ánh nến mờ mờ, đôi mắt nàng tràn đầy mị ý, dù là đang trừng hắn nhưng lại càng làm cho Thẩm Mộ dục hỏa đốt người.
"Ừm, ta không biết xấu hổ. Ta muốn nàng." - Giọng điệu Thẩm Mộ dịu dàng đến không thể tưởng tượng được khiến Nhược Diệp kinh nghi chớp chớp mắt. Ngay sau đó, hắn cúi đầu xuống gần sát Nhược Diệp, trán hắn chống lên trán nàng. Một thân rực lửa, Nhược Diệp bị nam tử ôm chặt vào trong l*иg ngực, hơi thở đàn ông ập thẳng vào trước mặt nàng. Nàng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng sau đó đôi môi anh đào lại bị người khác chộp lấy, đầu lưỡi nóng bỏng kia lại chui vào bên trong đôi môi múp míp tùy ý cướp đoạt hương thơm ngọt lành. Một bàn tay duỗi vào bên trong vạt áo của nàng.
Thấy ý đồ của hắn, Nhược Diệp chợt dâng lên cảm giác sợ hãi trong lòng, nàng cố vùng vẫy đẩy hắn ra.
Bị đẩy ra, Thẩm Mộ có chút giận, lại nghĩ đến nàng vì cái tên biểu ca đó mà cự tuyệt mình, hơi thở quanh thân hắn dần lạnh xuống. Nhưng khi cúi đầu thấy Nhược Diệp như chú mèo con nho nhỏ run rẩy nhìn hắn, trên khóe mắt nàng ngân ngấn vài giọt nước mắt, trong mắt nàng đều là kháng cự cùng sợ hãi, tâm hắn lại mềm nhũn.
Vừa tức vừa bất đắc dĩ hôn lên khóe mắt Nhược Diệp, hắn giận nói: "Nàng khóc cái gì, đừng khóc."
Tuy thấy giọng điệu hắn không tốt lắm nhưng động tác nhẹ nhàng hơn hẳn, nàng dần không khẩn trương nữa. Cái mũi hít hít, miệng chu chu lên, lá gan phình lớn, nàng nức nở: "Ngươi sao có thể khi dễ ta như vậy chứ..."
Giọng nói thiếu nữ mềm mại lộ ra hơi thở mong manh không có một chút lực uy hϊếp nào mà ngược lại mang vẻ nhỏ yếu kiều vũ.
Thấy thú vị, Thẩm Mộ nghẹn cười, vẻ xấu xa hiện lên dưới đáy mắt, hắn không dám cười ra tiếng mà hướng dẫn từng bước từng bước: "Ta khi dễ nàng như thế nào?"
"Ngươi... Ngươi làm vậy với ta, ta có lỗi với biểu ca. Hơn nữa..." - Nhược Diệp bỗng im bặt, nàng cảm thấy cánh tay Thẩm Mộ ôm mình dần chặt lại, ý cười trên môi hắn cũng dần lạnh xuống.
Nhiệt độ tưởng chừng như bị hạ xuống, ánh mắt Thẩm Mộ nhìn nàng lóe loé, hắn mím môi gằn từng chữ: "Ta không hy vọng nghe tên của người đàn ông khác từ miệng của nương tử ta."
"Ngươi..." - Nhược Diệp dù sợ nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Mộ mềm nhũn trong lòng, lửa giận bùng lên như bị tạt gáo nước lạnh, cười lạnh trên khóc miệng dần biến thành bất đắc dĩ.
Hắn cúi đầu nhằm vào xương quai xanh nàng để lộ ra mà cắn một ngụm như phát tiết, cắn xong hắn còn nhìn nàng cười cười đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khí chất ưu nhã vừa rồi biết đâu mất sạch.
"Ngươi... Ha, thật ngốc!" - Nhược Diệp bị hắn chọc cười, mắt mèo nàng cong cong, dưới ánh nến chiếu rọi càng khiến nàng thêm vừa kiều vừa mị.
Nhìn Nhược Diệp, trong lòng Thẩm Mộ như bị cào cấu. Hắn nhướng mày, nghiêng đầu cắn lên vành tai nàng. Khí nóng chui vào trong tai Nhược Diệp làm cho vành tai trắng nõn ửng hồng trong nháy mắt.
Nhược Diệp co rúm người lại, nàng vặn vẹo: "Ô... Không được cắn chỗ đó..."
Biết đây là điểm mẫn cảm của nàng, sao Thẩm Mộ có thể nghe theo lời nàng được, hắn lại một lần tấn công lên vành tai Nhược Diệp. Thừa dịp cả người nàng mềm nhũn như vũng nước, hắn lột phăng quần áo rườm rà trên người nàng xuống, chỉ chừa lại một lớp yếm mỏng.