Ngày hôm sau, tia nắng mặt trời chíu rọi qua khe hở bức màn, Tống Tử Hiên từ từ mở mắt ra nhìn cô gái đang ngủ say trong lòng ngực mình. Trên người cô tỏa ra hương vị thơm ngọt khiến Tống Tử Hiên thở sâu, hắn càng ôm chặt lấy cô, nét dịu dàng lan tràn ra cả mắt.
Một lúc sau Nhược Diệp cũng từ từ thức dậy, cô buồn ngủ liếc qua Tống Tử Hiên một cái rồi động đậy người định thoát ra nhưng lại bị Tống Tử Hiên ôm chặt đến mức không thể di chuyển được, cô đành phải nhìn hắn đầy bất mãn rồi cào cào cơ ngực hắn.
Nhìn dáng vẻ Nhược Diệp giống như một chú mèo lười biếng, cả lòng Tống Tử Hiên mềm nhũn. Hắn hơi hơi nghiêng đầu chống lấy cái trán cô, đôi mắt hắn đen nhánh như có chứa sao, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhỏ, ý cười không hề chê giấu: "Chào buổi sáng, Nhược Nhược."
"Ưʍ... Chào buổi sáng nha!" - Nhược Diệp lười nhác đáp lại một tiếng, cô làm như thể rất mệt mỏi cọ cọ trước ngực người đàn ông.
Tống Tử Hiên ngủ một giấc rất yên ổn, được ôm người mình tâm niệm trong lòng sao hắn có thể buông tay đây nên một người trước giờ không ngủ nướng như hắn cũng sinh ra vài phần ý niệm được làm quân vương bỏ tảo triều.
"Ưʍ... Đói bụng." - Đã nằm được một lúc lâu rồi Nhược Diệp mới chớp chớp mắt vô tội nhìn Tống Tử Hiên. Giọng cô khi mới thức dậy càng thêm mềm mềm ngọt ngọt còn pha lẫn chút ngọng ngọng.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn vô tội từ trên người một cô gái minh diễm vũ mị lại càng tâm hắn hóa nước, hắn lại cúi đầu xuống mổ mổ lên đôi môi đỏ tươi rồi mới xoay người xuống giường. Hắn nhặt quần áo trên đất lên, tính toán đi chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn theo người đàn ông, bóng lưng hắn rắn chắc vững chãi khiến người ta muốn nhào lên sờ soạng, đường cong rõ ràng không quá mức khoa trương, hắn đúng là điển hình của kiểu người mặc đồ nhìn gầy mà cởi đồ có thịt. Yên lặng thầm huýt sáo trong lòng, tâm tình cô rất tốt lăn lăn mấy vòng trên giường.
Chờ đến khi Tống Tử Hiên làm xong bữa sáng Nhược Diệp mới rời phòng ngủ đi ra. Thấy Nhược Diệp bọc mình thành một nắm cơm chỉ để lộ ra đôi mắt vô tội nhìn hắn, Tống Tử Tử nheo nheo mắt lại cười cười, tâm trạng hắn vô cùng tốt tiến lên bế nắm cơm lớn đi tới. Hắn hôn cái bẹp lên khóe mắt Nhược Diệp, rồi lại hôn đến chóp mũi, lúc này mới thấp thấp giọng nói, trong giọng lộ ra ý cười: "Để anh mặc quần áo cho em rồi ra ăn sáng được không?"
Nhược Diệp nâng nâng cằm ra vẻ kiêu ngạo rồi mới hừ một tiếng tỏ vẻ đồng ý.
Tống Tử Hiên bắt đầu mặc quần áo cho cô nhưng mới nếm thử nɧu͙© ɖu͙© mà, chỉ được một chút hắn lại không nhịn được dùng hai tay xoa bóρ ѵú Nhược Diệp. Hắn không ngừng sờ soạng đè ép làm cho bầu vυ' trắng nõn biến thành đủ hình dáng trong tay hắn, hô hấp hắn cũng thô nặng thêm vài phần.
"Ưʍ..." - Nhược Diệp rên ra tiếng.
Theo động tác của hắn, Nhược Diệp cảm nhận được cái thứ cưng cứng chống lên bên hông mình, đôi mắt đào hoa chứa nước liếc hắn một cái. Thanh âm cô mềm mại lộ ra vài phần bực mình xấu hổ: "Anh... Anh đang làm gì đó... Em đang đói mà!"
Tống Tử Hiên không hé răng, mắt hắn khép hờ hờ, hắn cúi đầu hôn lấy cô, một bàn tay thì sờ tới sờ lui sau lưng cô như muốn trấn an. Nhược Diệp cũng dần dần sa vào nụ hôn này, cô chậm rãi thả lỏng lại rồi xoay tay ôm lấy cổ hắn.
Bàn tay không thành thật xoa bóp hai vυ' trắng nõn, bàn tay hắn to rộng nhưng cũng không nắm trọn được hai luồng đầy đặn tròn trịa này, mỗi một khe hở trên bàn tay đều bị thịt nhũ nhét đầy. Ngón giữa cùng ngón trỏ niết lấy núʍ ѵú xoay xoay thật nhẹ nhàng.
"Ưʍ... Ưʍ... Không được, bụng em đói..." - Nhược Diệp híp mắt rêи ɾỉ.
Nghe thế Tống Tử Hiên cũng luyến tiếc muốn tiếp tục. Hắn hít sâu một hơi rồi nhanh chóng cầm quần áo mặc lại cho Nhược Diệp thật đàng hoàng sau đó hắn kêu cô dùng bữa ở phòng bếp còn mình thì vọt vào trong phòng tắm.
Thấy dáng vẻ dục cầu bất mãn của hắn, Nhược Diệp phá lên cười, vừa cười vừa đi ra ngoài chuẩn bị rửa mặt để ăn sáng. Đến bồn rửa mặt cô mới phát hiện hắn đã giúp cô bóp kem đánh răng lên bàn chải rồi, nhìn thấy thế cô liền ấm hết cả lòng.