Đợi đến khi mặc quần áo lại đàng hoàng, Hiên Viên Dạ mới gọi một gã sai vặt tới, phân phó hắn gọi tú bà đến đây.
Chỉ trong một lát, tú bà trang điểm diễm lệ thong thả đi tới. Mới vừa vào cửa, tú bà liền nhìn thấy Hiên Viên Dạ đang ngồi trước bàn cùng với Nhược Diệp đứng ở một bên. Nhìn vị chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi đã tràn ngập khí chất hoa quý, tuy tuấn dật tiêu sái là thế nhưng tú bà không thể quên được ánh mắt lạnh như băng của Hiên Viên Dạ ngày hôm qua, bà nhịn không được phát run.
Không dám ngẩng đầu lên nhìn vị mãnh tướng đệ nhất triều đình này, bà cúi đầu run rẩy nói: "Không biết Dạ vương gia có gì phân phó ạ?"
Nghiêng đầu nhìn lướt qua mặt tú bà, khuôn mặt tuấn dật không hề có thêm biểu hiện khác lạ nào, thậm chí đôi mắt đen nhánh cũng không hề gợn sóng: "Bổn vương muốn mang Nhược Diệp về vương phủ, thế nào?"
Tuy là câu hỏi nhưng từ trong miệng của hắn phun ra lại không có một chút ý hỏi nào.
Nghe thấy thế, tú bà có chút hoảng loạn ngước mắt lên, vừa định kể lể Nhược Diệp này có giá trị như thế nào, không phải nói muốn dẫn đi là dẫn đi được đâu nhưng vừa ngước mắt lên liền đối diện với cặp mắt lạnh băng đen thẳm kia. Lúc này tú bà mới nhớ tới người trước mặt mình có thân phận như thế nào, tú bà không khỏi rùng mình, lắp bắp nói: "Vâng... Nhược Diệp được Vương gia mua là chuyện tốt, đến cả mẹ ta cũng đồng ý nữa kia."
Nhẫn nại nghe hết lời này, khóe miệng Hiên Viên Dạ rốt cuộc cũng cong lên độ cong vừa lòng. Hắn đứng lên kéo Nhược Diệp đang đứng một bên đi, cũng không có ý định quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Đợi đến khi hai người sắp biến mất ở hành lang thì tú- vô tình giữ được cái mạng -bà như nhớ tới cái gì, vội vội vàng vàng đuổi theo, tú bà có chút hoảng loạn nói: "Ai u, Vương gia. Ngài mang Nhược Diệp đi thì không thành vấn đề nhưng Tiền công tử hôm qua đó... Lão thân sợ không được phải phép lắm!"
"Tiền công tử?" - Nghe thấy cái tên này, Hiên Viên Dạ nheo mắt lại, trong cặp mắt hẹp dài toát ra khí lạnh lẽo, bên môi nhếch lên nụ cười lạnh, giọng nói trầm thấp có lực mang theo sự bá đạo cùng cuồng vọng: "Hà tất phải nhắc với bổn vương tên một người chết?"
Nhìn ánh mắt Hiên Viên Dạ sắc bén lộ ra sự tàn ngược cùng lãnh khốc, tú bà lúc này mới yên lòng. Bà nghĩ tuy vị Tiền công tử kia có thân thể hiển hách nhưng đứng ở trước mặt Dạ vương gia đây cũng không có gì đáng để nhắc tới.
Thế là tú bà cũng không nói nhiều nữa, bà nhanh tay nhanh chân cung tiễn vị chiễn thần tiếng tăm lừng lẫy này đi.
Mới vừa ra tới cửa, Nhược Diệp liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa xa hoa đang chờ ở phía trước. Trên thân xe ngựa này có có biểu tượng hai chữ "Hiên Viên" biểu trưng cho hoàng thất.
Đuổi cổ gã sai vặt đi, Hiên Viên Dạ liền ôm lấy eo thon Nhược Diệp bế nàng lên xe ngựa. Bên trong xe ngựa quả nhiên không làm thất vọng vẻ bề ngoài của nó, không gian bên trong rộng lớn thoải mái, trên mặt đất thậm chí còn có lớp da hổ rất dày, ở giữa là một cái bàn nhỏ đã bày biện sẵn điểm tâm tinh xảo cùng với trà thơm nóng hổi.
Ôm Nhược Diệp vào trong ngực, Hiên Viên Dạ nhìn mấy mâm điểm tâm tinh xảo trước mặt liền vươn tay cầm lên một khối đưa đến bên miệng Nhược Diệp. Ánh mắt nàng kinh ngạc làm cho sườn mặt như được điêu khắc tuấn mỹ có hơi nóng lên, hắn ho nhẹ một miếng rồi ra vẻ thâm trầm nói:" Nàng từ tối hôm qua tới giờ còn chưa có ăn cơm, bây giờ ăn chút gì lót bụng trước, khi nào trở về vương phủ, bổn vương sẽ phân phó phía dưới làm đồ ăn tẩm bổ cho nàng."
Tẩm bổ cơ thể? Nhược Diệp không biết nghĩ tới cái gì mà ý vị sâu xa nhìn hắn cười cười. Hiên Viên Dạ sửng sốt, sau đó cũng như nghĩ tới cái gì, liếc mắt nhìn Nhược Diệp từ trên xuống dưới rồi ôm eo nàng cọ cọ một chút, chần chừ nói: "Hừm... Nàng quá gầy rồi!"
Nhược Diệp nghe thế, đầu tiêu là há mồm ăn miếng điểm tâm rồi tự nhiên nói: "Vương gia, chỗ không nên gầy thì nô gia có gầy không nào?"
Hiên Viên Dạ nghe xong theo bản năng cúi đầu nhìn về cái chỗ phình phình ra rõ ràng kia, trong lòng âm thầm gật đầu, về điểm này thì hắn tỏ vẻ tán đồng. Vừa thu hồi tầm mắt lại, định nói gì đó thì lại thấy Nhược Diệp cười như không cười nhìn mình, trong ánh mắt nàng tràn đầy ý cười cùng dịu dàng. Không hiểu sao bị ánh mắt như vậy nhìn chăm chú làm hai bên tai Hiên Viên Dạ nóng lên.
Vị Vương gia bị Nhược Diệp nhìn chằm chằm một hồi đột nhiên cúi đầu xuống hôn lên đôi môi đỏ của nàng, hôn cho đến khi đầu óc Nhược Diệp mơ hồ, trên má nhiễm đỏ một mảng như nhéo ra nước mới buông tha.
Nhìn nữ tử mềm mại vô lực trong ngực, lúc này hắn mới thấy mỹ mãn.
Đáng tiếc đối mặt với hắn là Nhược Diệp không biết tiết tháo là vật gì.
Nhược Diệp chớp chớp mị nhãn, vô tội nhìn hắn, sau đó nàng mỉm cười, ghé đến bên tai Hiên Viên Dạ, môi đỏ dán lên vành tai hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng lay động. Chỗ mềm mại trước ngực cũng nhẹ nhàng cọ xát ngực của hắn làm Hiên Viên Dạ nhịn không được run rẩy một chút. Nhược Diệp làm như không hề phát hiện, chỉ lo nỉ non bên tai hắn bằng âm thanh kiều mị ngọt ngào: "Gia... Nhân gia mệt lắm nhưng nhân gia tới gần gia lại muốn rồi. Làm sao bây giờ?"
Lỗ tai hắn tê tê dại dại, hương lan thoang thoảng trong không khí quấn quanh chóp mũi càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến du͙© vọиɠ Hiên Viên Dạ, nhưng nghĩ đến chính sự, hắn phải khắc chế du͙© vọиɠ của mình. Đôi mày kiếm nhíu chặt lại với nhau.
Hắn có chút buồn bực nhìn Nhược Diệp mà nàng lại còn dùng ánh mắt thu thủy nhìn lại, trong mắt toàn là vẻ vô tội làm cho Hiên Viên Dạ muốn dùng thái độ cường thế cũng không được.
"Nàng... Ai." - Không biết nói gì, chỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi, đầu chôn lên cổ Nhược Diệp, lẳng lặng chờ đợi cơ thể mình xìu xuống.
Thấy thế, Nhược Diệp thấp thấp cười. Nàng cũng không làm gì, chỉ duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt phình phình như nghẹn một bụng hỏa của Hiên Viên Dạ, trong lòng thì cảm thấy đối tượng công lược này thật quá đáng yêu.