Ngày hôm sau. Sau khi hạ triều, hoàng thượng Hiên Viên Hạo lấy cớ thương thảo quốc sự kéo Hiên Viên Dạ đến thư phòng.
Có điều, Hiên Viên Dạ nhìn con cáo già cười như không cười ở trước mắt lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Nghĩ thế, ánh mắt hắn nhìn về phía Hiên Viên Hạo tăng thêm vài phần cảnh giác.
Cảm giác tiểu đệ nhà mình đang cảnh giác, Hiên Viên Hạo vẫn mỉm cười bình tĩnh, hắn nâng ly lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi mới ung dung hỏi: "Người ta thường nói xuân tiêu nhất khắc thiên kim, thế không biết một đêm vạn kim tối hôm qua thế nào rồi?"
Nghe huynh trưởng hỏi Hiên Viên Dạ liền nghĩ đến bộ dạng Nhược Diệp đêm qua bị hắn nhào nặn cho đến khi mất hết sức lực rồi ngất xỉu, hàng lông mày nhíu chặt vì cảnh giác lại giãn ra, hắn cũng nâng ly lên nhấp một ngụm mới nhàn nhạt nói: "Việc nhỏ này không nhọc hoàng thượng quan tâm đến."
Thấy tâm tình Hiên Viên Dạ sung sướиɠ rất rõ ràng, đáy mắt Hiên Viên Hạo hiện lên tia hiểu rõ. Nhìn Hiên Viên Dạ khoan thai nhâm nhi ly trà, Hiên Viên Hạo không biết nghĩ đến cái gì mà tươi cười vô cùng giảo hoạt như hồ ly, làm ra vẻ bừng tỉnh: "A, trẫm đột nhiên nhớ ra hôm nay trẫm tính toán đến thăm quân doanh nên sau giờ cơm trưa phiền Dạ tướng quân đưa trẫm đi một đoạn được chứ?"
Hiên Viên Dạ nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đáp ứng rồi nhìn về nơi khác không biết suy nghĩ chuyện gì, vì thế mà bỏ qua luôn vị huynh trưởng nhiều chuyện của mình lúc này đang lộ vẻ sắp làm chuyện xấu.
Lúc hai người rời quân doanh đã đến lúc dùng bữa tối. Nhìn bầu trời tối đen như mực, Hiên Viên Hạo làm như lơ đãng nói: "Nghe nói canh gà của Nghênh Xuân Lâu rất nổi danh đấy."
Cảm nhận được đôi mắt đen nhánh nhìn lại phía mình, Hiên Viên Hạo mới nói tiếp: "Cô nương Nhược Diệp ngày hôm qua thật là khuynh quốc khuynh thành, không biết hôm nay trẫm có cơ hội nhập mạc chi tân (làm việc thân mật) với nàng ấy hay không nhỉ?"
Nghe xong lời này, Hiên Viên Dạ chợt nhăn mày lại, đôi mắt đen nhánh lạnh như hàn băng, sắc bén như lưỡi dao bắn thẳng đến hướng Hiên Viên Dạ, dưới đáy lòng không hiểu sao lại dâng lên lửa giận vô danh.
Thấy ánh mắt đáng sợ của đệ đệ, Hiên Viên Hạo không chút sợ hãi mà thậm chí còn càng thêm sung sướиɠ, làm bộ nghi hoặc hỏi: "Sao đệ lại tức giận như vậy? Không lẽ đệ đã bao nàng ta rồi à?"
Hiên Viên Dạ không khỏi sửng sốt, cũng không khỏi có hơi nghi hoặc. Đúng vậy, vì sao hắn lại nổi giận chứ, trước đây hắn cũng không có như thế.
"Nếu đệ đã không bao nàng ta thì một hoa khôi xinh đẹp như vậy chính là đối tượng tranh đoạt của nam nhân đấy. Chậc chậc, không biết đợi lát nữa có người nào tranh trước ta một bước không đây."
Hiên Viên Hạo rung đùi đắc ý nhưng lại làm ra vẻ như mình rất tiếc.
Hiên Viên Dạ nghe xong cười lạnh một tiếng. Hàm dưới theo quán tính nhếch lên trông vô cùng kiêu căng: "Hừ, dám đoạt với ta? Bọn họ dám à?"
"Nếu Dạ tướng quân nói muốn nàng thì tất nhiên không ai dám đoạt người với đệ rồi, nhưng vấn đề là... Đệ chưa hề nói đệ muốn nàng ta." - Thấy bộ dạng đệ đệ ra vẻ không có ai bì nổi, thân là ca ca hiền dịu săn sóc, hắn tri kỷ nhắc nhở.
Nghe vậy, Hiên Viên Dạ không khỏi sửng sốt. Lúc này hắn mới chợt nhớ tới lúc sáng rời khỏi hắn không nói không rằng, bây giờ tưởng tượng đến cảnh nàng ấy nằm dưới thân người khác động tình rêи ɾỉ là hắn lại ôm một bụng tức. Tay khống chế không tạo thành quyền, đôi mắt đen nhánh nhíu lại, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nhanh chân chạy đến Nghênh Xuân Lâu.
Hiên Viên Hạo còn đứng chỗ đấy nhìn đệ đệ vội vội vàng vàng rời đi thì suy tư cười.
Hừm... Tuy là nữ tử thanh lâu nhưng có còn hơn không.
Bên này, Hiên Viên Dạ tiến vào Nghênh Xuân Lâu đã sớm vô cùng náo nhiệt. Hắn nhanh lẹ tìm đến tú bà đang ôm ấp khách nhiệt tình, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng nói: "Ta tìm Nhược Diệp."
"Ai u, thật không khéo, gia..." - Tú bà nói được một nửa, quay đầu lại thấy là tướng quân tiếng tăm lừng lẫy thì chết điếng, tươi cười quyến rũ gì cũng cứng đờ.
Thấy tú bà bắt đầu run rẩy, Hiên Viên Dạ dự cảm có điều không lành. Con ngươi đen thẳm mà sắc bén nheo lại, khí thế bạo ngược tỏa ra xung quanh, lạnh lùng hỏi: "Ở đâu?"
"Ở... ở Túy Tiên Các." - Bị khí thế của Hiên Viên Dạ làm cho hoảng sợ, tú bà trả lời theo bản năng.
Thấy hắn định cất bước đi đến đó, nghĩ lại Nhược Diệp còn trong phòng với Tiền công tử, bà thấy không ổn liền bước nhanh chân đuổi theo Hiên Viên Dạ, vừa chạy vừa năn nỉ: "Vương gia, ngài không thể đến đó được đâu. Nhược Diệp còn đang tiếp khách, Vương gia..."
"Cút." - Nghe tiếng ríu rít bên tai, hắn bạo nộ quát lớn. Tiếng quát trầm thấp lại đầy lực không cho phép người nào kháng cự. Khi nghe được hai chữ tiếp khách, bước chân dưới chân hắn càng thêm dồn dập.
Đẩy cửa Túy Tiên Các ra, hắn không ngừng nện bước hướng cửa phòng ngủ, tiến lại càng gần càng nghe được tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào từ bên trong phòng ngủ truyền đến. Âm thanh đó rất êm tai, vô cùng mê say lòng người nhưng Hiên Viên Dạ nghe thấy tiếng rên quen tai, trong nháy mắt mặt mày hắn biến đen thui, khí thế quấn quanh thân càng làm cho người ta sợ hãi.
Tú bà đứng một bên mặt trắng bệch, ruột gan bà lộn tùng phèo lên, nếu sớm biết Dạ tướng quân coi trọng Nhược Diệp đến thế thì có đánh chết bà cũng không để cho nàng ta đi tiếp khách mới đâu mà.
"Soạt" - Hiên Viên Dạ một chân đá văng cánh cửa phòng ngủ ra. Xuyên thấu qua lớp màn mỏng có thể nhìn thấy được thân hình kiện thạc của nam tử đang đè nặng lên một dáng người nhỏ xinh.
"Ưʍ... Tiền công tử... Không... Không cần... Nơi đó không được..." - Bên kia tấm màn truyền đến tiếng rêи ɾỉ yếu ớt lôi kéo du͙© vọиɠ gϊếŧ chóc tràn ra khỏi con ngươi đen nhánh, Hiên Viên Dạ bước nhanh đến duỗi tay một cái màn lụa đã bị xé ngang. Từ đoạn rách ấy, hình ảnh hai người trên giường cứ như vậy bại lộ trước tầm mắt Hiên Viên Dạ.
Trước mắt hắn, một nam nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang đè Nhược Diệp ở dưới thân. Quần áo nàng ấy đã nửa rơi nửa rớt để lộ ra hai vυ' no đủ trắng nõn, ở trên đó còn lưu lại chất lỏng sáng lấp lánh của nam tử. Tóc tai nàng rối tung, hai má kiều diễm ướŧ áŧ, cái miệng nhỏ đỏ hồng nhịn không được mấp máy, đôi mắt mê ly tràn đầy mị thái.
"Ngươi là người phương nào mà dám tự tiện xông vào đây?" - Không chờ Hiên Viên Dạ lên tiếng, vị Tiền công tử kia đã bất mãn đặt câu hỏi trước.
Thấy rõ hai người ở trên giường, sắc mặt Hiên Viên Dạ âm trầm đến đáng sợ, con ngươi sắc bén chìm sâu vào lớp băng lạnh lẽo. Nghe câu hỏi cũng không thèm liếc mắt nhìn đến vị nam nhân kia, hắn vươn tay đến nhấc vị nam tử lên quăng mạnh lên trên tường. Người đàn ông kia như diều bị đứt dây, cả người hắn đập mạnh lên tường tới ngất xỉu. Tú bà đứng bên cạnh kinh hồn táng đảm vội vàng sai người lôi người đó đi.
Hiên Viên Dạ dường như còn chưa hết giận, đương lúc muốn đi ra ngoài liền bị hai cánh tay ngó sen ôm chằm lấy. Làn hương thơm đánh úp đến, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý loạn tình mê phóng đại trước mắt hắn, âm thanh nàng nhỏ nhẹ lướt qua vành tai: "Gia, rốt cuộc ngài đã tới rồi, nô gia nhớ ngài lắm, nô gia không nhịn được..."