"Bây giờ bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là một vạn lượng bạc trắng!" - Nhìn ánh mắt si mê đến dại ra của mọi người, tú bà cười vũ mị, lên tiếng gọi hồn các vị về.
"Mỹ nhân xinh đẹp như vậy, ta ra hai vạn lượng!" - Một vị tai to mặt lớn đứng lên đầu tiên, ánh mắt nhìn Nhược Diệp đầy da^ʍ tà.
""Hai vạn lượng mà ngươi cũng dám hô à? Ta năm vạn lượng!" - Một vị với dáng người gầy gầy, đầu tóc hoa râm đứng lên, trong mắt cũng là vẻ da^ʍ tà như thế.
"Mười vạn lượng!" "Hai mươi vạn lượng!" "Một trăm vạn lượng!"
.....
Chỉ trong một chốc mà giá cả đã được nâng lên càng ngày càng cao. Hiên Viên Hạo cười sâu xa, trong mắt là sự sắc bén y hệt như đệ đệ mình: "Công tử của Vương thượng thư, đệ đệ Đinh tri phủ, chất nhi Trương thừa tướng. Ai, ngày càng thú vị rồi đây."
"Mười vạn lượng..." - Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng đầy từ tính vang lên ở lầu hai. Các đại gia sôi nổi nhìn qua, đang định cười nhạo cái tên đưa ra mười vạn lượng bạc này.
"Ta ra mười vạn lượng.... Hoàng kim." - Thanh âm của nam tử đó lại một lần nữa vang lên.
Hoàng kim? Thế mà đề ra đến tận mười vạn lượng hoàng kim cơ đấy! Số tiền này muốn mua hết toàn bộ thanh lâu trên phố này còn được nữa.
Nam tử nói ra lời này tựa hồ không có chút nào để ý. Lúc này hắn mới chậm rì rì từ thiên phòng bước ra hành lang xuất hiện trước mặt mọi người. Nhược Diệp nhìn thân ảnh kia, mí mắt hơi cụp xuống không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ thấy một thân hình cao lớn, trên người là áo đen toàn thân phác họa ra dáng người rắn chắc hữu lực. Cả người hắn tản ra khí thế kiêu ngạo lãnh khốc, ngũ quan tuấn lãng, hoàn mỹ đến không tỳ vết. Mày kiếm phi dương, mũi cao thẳng, môi mỏng cong lên đầy kiêu căng. Nổi bật nhất là đôi mắt hẹp dài thâm thúy lại sáng ngời có thần như đôi mắt của loài sói cao quý nhưng cũng tàn ngược cùng lãnh khốc.
Nhìn thấy người này, đám người đầu tiên là bị khí phách của hắn làm chấn động, sau đó đầu óc quay số không khỏi hít hà một hơi. Người đó không phải là Dạ vương gia chiến công hiển hách, đệ nhất mãnh tướng của triều đình, đồng thời cũng là đệ đệ thân sinh duy nhất của Hoàng Thượng đấy à?
"Dạ vương gia ra giá mười vạn lượng hoàng kim, còn có ai ra giá khác cao hơn nữa không nào?" - Tú bà kịp thời phản ứng lại, tươi cười có chút khoa trương hòa hoãn không khí.
Nhưng mọi người vẫn lặng ngắt như tờ.
Nói giỡn hả? Ai mà dám tranh giành nữ nhân với Dạ vương gia chứ?
Tú bà nhanh chóng phản ứng lại, hô xuống dưới đài: "Như vậy hôm nay Nhược Diệp của chúng ta đã thuộc về Dạ vương gia!" - Nói xong, tú bà liền dắt Nhược Diệp xuống đài đi đến phòng của bọn họ.
Làm lơ phản ứng của mọi người, Hiên Viên Dạ chậm rì rì lui về phòng. Quả nhiên vừa vào đã thấy huynh trưởng dùng ánh mắt giảo hoạt như hồ ly nhìn mình: "Không nghĩ tới người có tiền nhất vương triều Hiên Viên của chúng ta chính là đệ nha! Thế nào, là đột nhiên nghĩ thông?"
Hiên Viên Dạ nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi lười biếng nói: "Cũng đã lâu không chạm vào nữ nhân rồi. Sao? Không phải huynh bảo cho đệ chọn một nữ tử giải ý à? Bây giờ lại đau lòng chút tiền ấy?"
Hiên Viên Hạo nhìn đệ đệ mình hoàn toàn không thèm để ý, khóe miệng hắn cười lên không rõ ý vị. Có người đến trước cửa, Hiên Viên Dạ nhìn qua mới phát hiện tú bà đã dẫn Nhược Diệp đứng chờ ở đó.
"Thật là xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim (một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng), ta đây về trước vậy." - Nói xong hắn vứt lại ánh mắt cao thâm khó đoán rồi đi đến trước cửa. Nhìn Nhược Diệp cúi đầu kính cẩn nghe theo, hắn câu môi cười, cũng không nói gì cứ như vậy rời đi.
Một lát sau, cửa bị người bên trong khép lại. Hiên Viên Dạ lúc này đưa lưng về phía cửa, tay giơ chén rượu bạch ngọc lên.
"Vương gia?" - Nghe giọng nói kiều mị vang lên ở bên cạnh, hắn hoàn hồn phát hiện ra nữ hài đã ngoan ngoãn ngồi quỳ bên chân mình.
Nhìn nữ hài gần trong gang tấc, hắn hơi nhích lại gần một chút. Bàn tay ấm áp đỡ sườn mặt Nhược Diệp, khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu tình gì nhưng đôi mắt đen nhánh như mực lại nhìn nàng chằm chằm.
Không biết hắn muốn làm cái gì nên Nhược Diệp có chút khẩn trương. Nàng làm ra vẻ mê mang, trên mặt là ba phần ngượng ngùng, ba phần đáng thương, hai mắt như chứa sương mù nhìn lại hắn.
Không hiểu sao, nhìn nữ nhân vừa mới yêu mị động lòng người như hồ ly mà bây giờ trở nên ngoan ngoãn nhu nhược như thỏ con làm tâm tình hắn chợt tốt lên. Giọng điệu nắm chắc: "Nhìn gần càng xinh đẹp như vậy trách không được giá ban đầu đến tận một vạn lượng."
Nghe xong lời này, gương mặt Nhược Diệp như bị gãi đúng chỗ ngứa đỏ ửng lên. Nàng ghé sát vào một chút, chóp mũi hai người liền chạm vào nhau, thanh âm hạ thấp càng thêm vẻ kiều mị: "Thế... Vương gia cảm thấy nô gia có giá trị đến mười vạn lượng hoàng kim sao?"
Chỉ là môi đỏ khép mở thôi cũng dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khơi dậy du͙© vọиɠ của hắn. Tuy không quá hứng thú với nữ sắc nhưng Hiên Viên Dạ cũng chẳng phải là người cấm dục gì. Lúc này hắn vâng theo bản năng của chính mình, nhịn không được hết liếʍ rồi cắn lên cánh môi mỏng đỏ hồng kia.
"Há mồm." - Đối xử với con gái mà bá đạo như hạ lệnh trong quân đội vậy hả?
Nhược Diệp buồn cười nhưng cũng thuận theo khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên. Hắn vừa lòng thâm nhập đầu lưỡi vào trong miệng nàng, đầu lưỡi như con rắn càn quấy bên trong khoang miệng.
Cho đến khi Nhược Diệp bị hắn hôn gần hết oxy đến nơi, đôi tay không biết đã nắm lên sườn quần áo của hắn tự bao giờ, lúc này hắn mới buông ra rồi ôm nàng vào trong lòng ngực. Nhìn hai má ửng đỏ trong lòng, nữ tử thở hổn hển, du͙© vọиɠ chậm rãi xâm chiếm mắt hắn.
Nhược Diệp hiển nhiên cũng chú ý tới, nàng duỗi tay ra ôm lấy hắn, hôn lên môi mỏng của nam nhân. Hiên Viên Dạ đáp lại, đồng thời hắn bế Nhược Diệp lên rồi nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Dùng cái mũi cọ cọ gò má nóng hổi, thanh âm hắn khàn khàn: "Đêm nay cùng ta."
Nhược Diệp cười, hai mắt mông lung nhìn hắn, gật gật đầu nói: "Được."