Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 41: Boss lạnh nhạt x Trợ lý ᗪâʍ Đãиg (11) [hơi H] - hết

Căn biệt thự của Tần Thục như một tòa lâu đài mang phong cách cổ điển vậy. Cách bày trí bên trong thể hiện được chủ nhân vô cùng trầm ổn và nghiêm cẩn, không chút cẩu thả nào. Phòng khách rộng 8 mét trống không, rộng rãi với mặt sàn được lát đá cẩm thạnh mát rượi không dính chút bụi bẩn. Chỉnh thể xa hoa trông đơn giản lại không mất đi sự trầm ổn.

Chú ý tới Nhược Diệp đang âm thầm quan sát bên trong căn phòng, Tần Thục hé miệng: "Có chỗ nào không thích thì anh có thể gọi người đến sửa lại."

Nghe thế, Nhược Diệp ngẩng đầu lên thì thấy Tần Thục cũng đang nhìn mình. Trên mặt vẫn không chút cảm xúc nhưng sâu trong ánh mắt ẩn giấu sự dịu dàng vô hạn.

Ánh mắt không biết nói dối.

Nhược Diệp tuy cảm động nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ không được vui: "Phải không? Hay cô nào đến đây anh cũng nói như thế?"

Tần Thục nghe vậy thì sửng sốt. Hắn không nghĩ tới Nhược Diệp sẽ đột nhiên hỏi như vậy liền theo bản năng trả lời: "Không có ai cả, chỉ có mình em tới đây thôi."

Thấy hình như nghe xong Nhược Diệp có vẻ vui, Tần Thục cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn một cái rồi tiếp thêm một câu: "Sau này cũng chỉ có mình em."

Nghe người đàn ông này nói vậy, Nhược Diệp che mặt đỏ rần của mình lại. Cô đẩy gương mặt đang dính sát vào mình ra, cực kỳ mất tự nhiên lảng sang chuyện khác: "Đáng ghét... Phòng tắm ở đâu thế? Em muốn đi tắm rồi."

Phòng tắm à? Nghe cô hỏi, trong mắt người đàn ông lóe lóe ánh sáng khả nghi.

"Để anh dẫn em đi." - Vừa dứt lời, Tần Thục liền bế ngang Nhược Diệp rồi đi lên tầng hai.

Đột nhiên bị nhấc bổng, Nhược Diệp cũng không nói gì. Cô chỉ loay hoay thay đổi tư thế cho thoải mái rồi hưởng thụ phục vụ của Tần Thục.

Đến phòng tắm, Tần Thục thả Nhược Diệp xuống rồi đi đến mở vòi nước ấm trong bồn tắm. Sau đó hắn bắt đầu cởϊ qυầи áo nặng nề trên người mình ra, chỉ trong một lát Tần Thục đã thoát y sạch sẽ.

Nghĩ đến đàn ông thích cởi đồ cho người yêu nên cô cũng đứng im rồi thưởng thức Tần Thục cởϊ qυầи áo. Cô được nhìn ngắm cơ ngực, cơ bụng và cả đường nhân ngư (phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V) tiêu chuẩn nam thần trong gang tấc đấy.

Thấy Nhược Diệp ngơ ngác nhìn mình, trong mắt Tần Thục hiện lên nhiều ý cười. Hắn cuối đầu hôn lấy cô, cùng lúc đó vòng tay ra sau cởi lễ phục của cô ra sau đó là đến qυầи ɭóŧ. Rất nhanh hai người đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Nhìn cơ thể mềm mại trần trụi dưới làn hơi nước càng thêm mê hoặc, côn ŧᏂịŧ Tần Thục đã thẳng đứng đầy hiên ngang.

Tần Thục ôm người Nhược Diệp tiến vào bồn tắm. Hắn dựa đầu cô vào trước ngực mình, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dựa sát nhau.

Vì hơi nước, mặt đẹp của Nhược Diệp sáng lóe lên đầy yêu mị, càng tăng thêm vẻ động lòng người. Tần Thục nhịn không được hôn lấy cô. Đầu lưỡi hai người bắt đầu quấn quýt với nhau. Tần Thục ôm chặt Nhược Diệp từ phía sau, hưởng thụ tư vị tiếp xúc da thịt rồi thấp giọng nói bên tai Nhược Diệp đầy si mê: "Anh yêu em."

Cả người Nhược Diệp chấn động. Cô có chút không dám tin được trừng mắt nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn. Miệng cô nhấp nháy nhưng cuối cùng cũng không đáp lời. Tần Thục không tức giận mà ngón tay thon dài xinh đẹp trêu chọc khắp nơi trên người Nhược Diệp.

Bàn tay hắn mon men đến giữa hai chân cô không ngừng sờ nắn.

"Ưʍ... Không được... Ha a... A... Tần tổng... Ưʍ..." - Nhược Diệp quay đầu lại làm ra vẻ mặt phiền lòng. Cơ thể mềm mại cũng không kiên nhẫn uốn éo, vai ngọc run rẩy.

"Tần tổng?" - Nghe xưng hô như thế làm hắn nhíu mày. Ánh mắt lập lòe, khóe môi nghiền ngẫm ý cười: "Gọi sai rồi, em phải gọi anh là gì? Còn tiếp tục gọi Tần Tổng à? Hửm?"

Như để trừng phạt Nhược Diệp, những cái vuốt ve của hắn càng thêm linh hoạt, đầu lưỡi liếʍ tới liếʍ lui không tha cho cổ trắng cùng vai ngọc.

"Ưʍ... Khó chịu... Chồng... Chồng... Ha a..." - Hàm răng khẽ cắn lên cánh môi, cô vô lực nằm trong ngực Tần Thục. Tiểu huyệt mẫn cảm bị Tần Thục kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền hưng phấn.

Nghe được đáp án vừa lòng, Tần Thục xoay khuôn mặt đỏ bừng của cô lại. Đầu lưỡi thè ra liếʍ láp đôi môi anh đào sau đó là trao cô một nụ hôn sâu. Động tác của hắn càng thêm mãnh liệt, Nhược Diệp cũng càng thêm nứиɠ: "Ưʍ... Chồng ơi... Chịu không nổi... Em chịu không nổi... Chồng..."

"Vợ yêu muốn anh đút vào à?" - Tần Thục cố ý hỏi.

"Ư a..." - Nhược Diệp phát ra tiếng rêи ɾỉ kiều mị. Nghe Tần Thục hỏi, cô theo bản năng gật gật đầu.

"Vậy... Gả cho anh được không?" - Tần Thục hỏi tiếp. Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Nhược Diệp, trong mắt là sự chờ mong xưa nay chưa từng có.

Nghe thế Nhược Diệp khϊếp sợ mở mắt ra. Nhìn Tần Thục nghiêm túc đầy mặt cùng sự bất an và chờ mong dưới đáy mắt, cô do dự một lát nhưng vẫn đồng ý: "... Dạ."

Nghe được đáp án, Tần Thục cười. Đây là lần đầu tiên hắn tươi cười sung sướиɠ xuất phát ra từ nội tâm như vậy. Hắn hôn lên trán Nhược Diệp, vừa dịu dàng vừa tôn trọng như đang đối đãi với một cục vàng vậy.

"Chồng à?" - Thấy cơ thể Tần Thục có chút cứng đờ, Nhược Diệp nghi hoặc hỏi.

"Không sao." - Nói xong, Tần Thục nâng cái mông thịt của cô lên. Ở trong nước, côn ŧᏂịŧ lớn tìm được lỗ l*и Nhược Diệp liền đâm vào. Trên dưới phối hợp chuyển động, nhẹ nhàng đâm vào rút ra. Cơ thể Nhược Diệp mềm mại, phập phồng theo làn nước.

"Ưʍ... Ch... Chồng... Ha a... Thật thoải mái... Ưʍ..."

Nhược Diệp ngửa đầu ra phía sau. Một mái tóc đen nhánh tán loạn trên mặt Tần Thục, trên mặt cô hiện lên vẻ thẹn thùng diễm lệ.

Anh sẽ bảo vệ em cả đời, Nhược Diệp à.