"Ám Dạ Vương Triều" là một hộp đêm đặc thù. Ở đây, khách đến sẽ được cung cấp mặt nạ để không ai nhận ra được ai bởi vì khách hàng ở đây phần nhiều là minh tinh, trùm thương nghiệp, thậm chí các ông chức lớn cũng sẽ cải trang giả dạng để tìm kiếm kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ cần nhìn trúng nhau là liền có thể đến phòng cá nước thân mật. Đương nhiên trường hợp như vậy phí ở đây rất cao, người thường căn bản không vào được. Hơn nữa, ở "Ám Dạ Vương Triều" chú trọng tính bảo mật cho nên rất nhiều nhân sĩ giới thượng lưu thường hay lui tới đây.
"Haiz, nói xem đã bao lâu rồi không thấy Tần Thục cậu tới chỗ này đấy. Cứ như vậy tôi thật sự sợ cậu sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại luôn quá." - Thẩm Dã lúc này mang một chiếc mặc nạ bạc định chế che nửa khuôn mặt, nhưng dù thế vẫn nhìn ra được khuôn mặt nam tử tuấn mỹ.
Nghe thấy lời này, Tần Thục không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua Thẩm Dã rồi sắc mặt không đổi đi đến quầy bar trung tâm.
Thẩm Dã thấy thế cũng nhún vai đi theo sau. Thật là, hắn tò mò không biết với cái tính tình này thì cô gái nào sẽ chịu được hắn đây.
Mà Nhược Diệp lúc này cũng đang ở quầy bar chờ con mồi đưa tới cửa.
"Một ly Margaret và một ly Hoàng gia cho người này." - Một giọng nói bất cần đời vang lên bên cạnh Nhược Diệp.
Tới rồi.
Uống xong ngụm rượu cuối cùng, Nhược Diệp làm bộ lơ đãng nhìn qua người bên cạnh. Ở khoảng cách không đến 1 mét, cô thấy được nam chính Tần Thục với mặc nạ ánh kim đứng bên cạnh nam phụ Thẩm Dã. Đúng vậy, cuối cùng là Thẩm Dã này phát hiện ra mình yêu tiểu bạch thỏ nhưng vẫn quyết định buông tay tác hợp cho hai người nam nữ chính. Có thể nói là vô cùng có nghĩa khí tình anh em.
"Không biết có thể mời vị tiểu thư này nhảy một điệu được không?" - Trong lúc Nhược Diệp im lặng quan sát thì xuất hiện một giọng nam ở gần đó.
"Hở...?" - Thanh âm kiều mị lại vì có men say mà có vẻ mơ hồ, mắt lướt nhìn người đàn ông khá đẹp trai trước mặt, cô chậm rãi mở miệng: "Xin lỗi anh, tôi tạm thời không muốn khiêu vũ lắm."
Người đàn ông thấy đáng tiếc nhưng cũng không nhiều lời rời đi.
Mà một nhạc đệm này cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của hai người Tần Thục ở cách đó không xa. Hắn dừng tầm mắt về phía Nhược Diệp, vừa nhìn tùy ý liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của hai người.
Chỉ thấy cô gái cũng mang mặc nạ ánh kim, không nhìn rõ được ngũ quan nhưng có thể thấy được da thịt cô trắng nõn. Có thể vì mới uống rượu nên trên khuôn mặt trắng hồng lộ ra thần thái kiều mị động lòng người. Dáng người cô phập phồng quyến rũ, hai tay như tuyết ngó sen, đôi chân thon dài. Bởi vì trên người là chiếc đầm dây thuần trắng nên đôi gò bồng cao ngất đầy đặn được tôn lên, để lộ ra rãnh ngực thật sâu trông phá lệ mê người. Cô gái có lẽ vì say rượu, tay cô chống lấy đầu mang vẻ lười biếng, càng thêm khơi dậy ham muốn chinh phục của nam giới.
Nhìn Nhược Diệp kiều mị động lòng người, đôi mắt sâu thẳm của Tần Thục tối thêm một chút, cự vật dưới hạ thân khó lắm cũng mơ hồ có dấu hiệu ngẩng đầu.
Rất thú vị. Có thể dễ dàng gợi lên du͙© vọиɠ của hắn như vậy, lần đầu tiên hắn muốn chơi một người, muốn... muốn lưu lại dấu vết trên cơ thể thượng lưu kia.
"Chậc chậc là hàng ngon nha, cậu nói đúng không Tần Thục!" - Thẩm Dã ngây người một lát rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy cánh tay Tần Thục, nhẹ giọng trêu chọc.
Lời vừa thốt ra, đôi mắt Tần Thục hẹp dài thâm thúy liền ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, trong mắt lộ ra tia lạnh.
Ấy ấy, hắn làm gì đâu, sao nhìn hắn như thế! Thẩm Dã nuốt nước miếng, ngoan ngoãn nhìn về phía trước. Sợ quá! Không dám nói chuyện phiếm nữa.
Tựa hồ cảm thấy không thú vị, cô gái liền đứng lên.
"Ưʍ..." Lại bởi vì đột nhiên đứng lên nên mất trọng lực, cô kêu một tiếng rồi nghiêng ngả lảo đảo ngã về một bên.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Thục ma xui quỷ khiến thế nào lại ôm lấy eo Nhược Diệp cho cô khỏi té ngã. Cả người mảnh mai vô lực rơi vào trong lòng ngực hắn, hai bầu vυ' cực lớn đè lên người hắn.
Tần Thục chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ mình càng thêm sưng to. Yết hầu hơi hơi khàn khàn: "Không sao chứ?"
"Hửm...?" - Nhược Diệp ngẩng đầu có chút mê mang nhìn người đàn ông ôm mình vào trong ngực, cô si ngốc cười cười: "Không sao, cảm ơn anh nhé."
Đôi môi cô khẽ nhếch như đóa hồng kiều diễm động lòng người.
Tần Thục nhìn chằm chằm môi Nhược Diệp. Lúc này hắn chỉ muốn hung hăng hôn lên đôi môi đó, muốn ôm lại thật chặt cô gái muốn tránh thoát đi. Bàn tay ấm áp trên vòng eo nhỏ nhắn như có như không cọ xát, xuyên qua lớp vải mỏng tanh truyền độ ấm đến người Nhược Diệp.
Theo động tác Tần Thục, Nhược Diệp vốn mẫn cảm liền cảm giác nước da^ʍ chảy ra. Cô càng thêm như không có xương gục trong lòng ngực hắn, thậm chí còn như chú mèo nhỏ nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng.
Tần Thục hiển nhiên cũng cảm nhận được biến hóa của cô. Đôi mắt hắn càng thêm sâu. Tế bào toàn thân như kêu gào phải đυ. cô, đυ. chết cô. Vì thế Tần Thục nhanh chóng quyết định, không màng Nhược Diệp giãy giụa liền ôm cô đi tới phòng vip.
Bị bạn bè vứt bỏ, Thẩm Dã mê mang.
Ủa, ai có thể nói cho hắn biết tình huống gì đang xảy ra không vậy?!