Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 27: Thiếu gia hắc đạo chuyên sủng cục cưng (25)

"Đoán xem là ai đây?!" - Khi Nhược Diệp đi ra cổng trường thì đột nhiên bị một bàn tay ấm áp che kín hai mắt lại. Trước mắt tối đen, Nhược Diệp chỉ nghe được người ở sau lưng mình giả giọng hỏi, giọng điệu đầy ý cười.

"Hmmm... Vân Đoan?" - Nhược Diệp suy tư một chút rồi trả lời.

"... Không phải." - Người đàn ông nọ chần chừ, như không nghĩ là Nhược Diệp sẽ không nhận ra mình, thanh âm có vẻ hơi trầm xuống.

"Sở Hữu?"

"Không phải..."

"Phương Hoa?"

"Không phải."

....

Mấy đáp án cô đưa ra đều sai hết cả. Đến lúc người đàn ông nhịn không được muốn buông tay ra cho rồi thì Nhược Diệp lại đột nhiên quay đầu lại ôm lấy eo anh. Cô vui sướиɠ reo lên: "Anh hai ngốc! Em đã sớm biết là anh rồi!"

Thật ra là khi Lâm Dật tới gần, 419 đã thông báo cho cô biết rồi. Con mồi này lâu quá rồi mới xuất hiện, cô phải trêu chọc chút mới được chứ.

Lâm Dật vốn thấy Nhược Diệp đoán không ra mình thì thất vọng lắm chứ, anh nghĩ có phải nhiều ngày không gặp nên em gái mình mới xa lạ mình như thế hay không, lại không nghĩ tới...

Nhìn người bổ nhào vào lòng ngực mình, cả người con bé tỏa ra hơi thở vui sướиɠ, Lâm Dật cũng không cầm lòng nổi ôm cô vào lòng. Được cảm nhận hơi ấm cơ thể con bé truyền đến, mấy ngày qua có vất vả hay gấp gáp suốt đêm không ngủ đều không tính là gì cả. Đôi bàn tay to ấn lấy đầu nhỏ Nhược Diệp, khuôn mặt vốn lạnh lùng cũng treo lên vẻ tươi cười ấm áp, trong giọng nói mang theo sự cưng chiều không tả xiết: "Nha đầu thúi này, mấy ngày không gặp đã dám chọc anh hai rồi đó!"

Nghe lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, Nhược Diệp ngẩng đầu, mặt đầy bất mãn nói: "Ai bảo anh lâu như vậy mới chịu về. Thêm mấy ngày nữa, anh tin là em trèo lên trời được luôn không?"

"Xì"

Lâm Dật thấy Nhược Diệp ra vẻ cao ngạo "Khắp thế gian ta lợi hại nhất", không nhịn được cười ra tiếng: "Em đương nhiên là trèo lên trời được rồi. Có chỗ nào em không dám đi đâu?"

Nghe được lời này, Nhược Diệp còn tỏ ra rất đắc ý. Đầu nhỏ giương lên, tự đắc nói: "Chứ sao, em là ai chứ?"

Thấy Nhược Diệp đắc ý như vậy, anh liền nổi lên tâm tư đùa cợt. Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh ghé miệng tới bên tai, nhỏ giọng nói một câu: "Em là ai hả? Là con heo nhỏ chứ gì!"

Nói xong, không đợi Nhược Diệp nổi cơn bạo nộ, anh ba chân bốn cẳng chạy tới ghế sau xe rồi kêu: "Heo con tới đây!"

Nhìn qua cửa sổ xe, một Lâm Dật nguyên bản đẹp trai lạnh lùng lúc này lại tươi cười xấu xa, Nhược Diệp chỉ có thể dậm dậm chân cho hả giận. Cuối cùng cô vẫn trèo lên trên xe.

Đợi hai người ngồi ổn định rồi tài xế mới lái xe về nhà Lâm.

Lâm Dật thức trắng đêm để kịp về nhà nên đùa giỡn với Nhược Diệp mấy câu đã mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trên đoạn đường ngắn ngủn về nhà, bên cạnh là người em gái anh yêu thương nhất, Lâm Dật ngủ mơ thấy khi mình còn nhỏ.

Hai người bọn họ từ khi còn nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau. Tuy cuộc sống giàu sang phú quý, nhưng mẹ mất sớm, ba Lâm Chấn thì một năm còn không về nhà quá hai lần nên trừ người hầu ra, cũng chỉ có anh em chung sống với nhau.

Anh lớn hơn em gái năm tuổi nên có thể nói là anh nhìn con bé lớn lên. Khi anh còn là một thằng nhóc cỡ đâu 1 mét thì được gặp cô em gái nằm trong tã lót này. Nhớ hồi đó, con bé vừa nhỏ, vừa xấu nhưng vì không có ba mẹ chơi cùng nên chỉ còn lại con bé là người thân duy nhất của anh. Thế là chỉ mới năm tuổi, anh đã ôm trách nhiệm quan tâm chăm sóc cho em gái rồi. Trừ không thể cho bú sữa ra thì giúp em ăn cơm ngủ nghỉ đều là anh làm hết. Hễ con bé muốn gì, dù là quá đáng đi chăng nữa, anh cũng đều đáp ứng tất.

Nhớ rõ năm ấy anh mười tuổi, Nhược Diệp lên năm. Lúc hai người đang ngồi trên sô pha xem TV với nhau thì trên màn hình hiện lên cảnh một nam một nữ kết hôn. Nhược Diệp thấy thế nên hỏi anh: "Kết hôn là gì ạ?"

Với một đứa bé mười tuổi, cái khái niệm kết hôn anh cũng thật ngây thơ không rõ. Anh chỉ căn cứ vào những tình tiết mơ mơ hồ hồ trên TV để đáp lại: "Kết hôn là khi hai người yêu nhau muốn ở bên nhau đó."

Ai ngờ, em gái nghe xong thì vô cùng vui vẻ. Cho tới bây giờ, anh còn nhớ như in đôi mắt hưng phấn tỏa sáng, tràn đầy hình ảnh ngược của anh lúc ấy: "Thế anh ơi, chúng ta kết hôn đi!"

Lúc đó anh không có cảm giác gì. Chỉ là từ trước đến nay, chỉ cần em gái có yêu cầu gì anh cũng đều lập tức đáp ứng hết. Nhưng cho đến bây giờ, câu nói kia anh có cầu cả đời cũng không thể xảy ra được.

Không biết tự bao giờ mà anh dần dần hiểu được tình yêu nam nữ không giống với tình cảm anh em. Anh cũng dần dần phát hiện ra tình cảm mình dành cho em gái không phải là tình cảm giữa anh em nữa mà nó đã là tình yêu nam nữ mất rồi. Biết chuyện đó là sai trái, anh cũng từng rất sợ hãi. Anh lo sẽ có ngày con bé phát hiện ra rồi rời xa anh nên trong một khoảng thời gian, anh đặc biệt duy trì khoảng cách giữa hai người. Anh muốn mình giảm bớt đi cái loại ý nghĩ này nhưng khi thấy em gái khóc lóc, còn xin lỗi rồi hứa là sau này con bé sẽ luôn nghe lời nên đừng bỏ rơi em ấy thì tâm anh lại mềm nhũn. Nhìn đứa em mình cưng chiều trong lòng khóc thương tâm như vậy, mọi rào cản, mọi lớp phòng ngự như sụp đổ trong nháy mắt. Ôm lấy con bé khóc đến thở hổn hể, anh thầm thề với lòng. Mặc kệ là anh có cái loại tình cảm như thế nào với em gái, anh đều phải cố nén lại không để cho người khác biết, càng không được để cho em ấy biết.

Với kỹ thuật diễn tốt, anh nguyện ý biến thành một "muội khống" trong mắt những người ngoài kia. Thậm chí, tới bây giờ anh còn không qua lại với bất kỳ một người bạn gái nào. Không phải là anh chưa nếm thử mùi vị hẹn hò với con gái, nhưng là trong lòng anh cứ luôn không tự giác âm thầm so sánh các cô ấy với em gái của mình, thế là cuối cùng vẫn tan rã không vui vẻ. Nghĩ đến mấy lúc em gái cười hì hì muốn giới thiệu nữ sinh xinh đẹp cho mình, anh dù có đau lòng nhưng trên mặt chỉ có thể cười cho qua.

Mơ một giấc này, anh chợt tỉnh. Vừa quay đầu lại thì thấy Nhược Diệp dựa vào vai mình ngủ ngon lành, ngoan ngoãn như chú mèo mướp.

Xe vẫn còn đang lăn bánh về nhà.

Nhìn Nhược Diệp ngủ, anh không khỏi nghĩ nếu con bé không phải em gái mình thì tốt biết bao nhiêu, nếu thế thì anh đã có thể...

Nghĩ đến một số thứ không bao giờ xảy ra, Lâm Dật cười nhạo lắc đầu. Nhìn cái đầu nhỏ đang ngủ, Lâm Dật không khống chế được in lên trên má trắng nõn của cô một nụ hôn.

Cho dù thế nào, anh vẫn là người anh trai yêu em nhất, nhưng anh cũng chỉ là anh trai em.