"Được rồi, mau đi học thôi!" - Trường học ở ngay trước mặt, Vân Đoan nói với Nhược Diệp."Anh không đi học à?" - Một tay Nhược Diệp đút vào túi, đầu hướng về một bên ra vẻ không quan tâm nhưng đôi mắt to ngập nước vẫn liếc nhìn về phía bên này. Thấy Nhược Diệp làm bộ dáng "Tôi không quan tâm anh đâu, chỉ là nhàm chán nên tùy tiện hỏi thôi đó", Vân Đoan nhịn không được cười cười: "Haiz, xem ra người nào đó luyến tiếc anh nhỉ!"
Thấy Nhược Diệp giận lên còn mặt dày sáp mặt vào tươi cười xấu xa, nhỏ giọng nói: "Hay là nhớ c̠ôи ŧɧịt̠ bự của ca ca?"
Hắn còn nghĩ Nhược Diệp sẽ đỏ mặt chạy đi, ai dè cô ngược lại còn nhìn hắn cười. Một nụ cười như tắm trong gió xuân.
Cả người Vân Đoan tỏ vẻ không ổn, hắn cố né lắm mới không quay đầu đi. Bây giờ quỳ xuống nói còn kịp không ta??!!!!
Nhược Diệp cười vũ mị. Cánh tay theo sau chậm rãi ôm lấy cổ Vân Đoan, tay kia còn vỗ về nhè nhẹ dưới hạ thân hắn. Giọng nói mềm nhẹ ngọt ngào lại khiến Vân Đoan vô cớ không rét mà run: "Đúng vậy, là em nhớ côn ŧᏂịŧ đó..."
Nhược Diệp hùa theo như thế này làm Vân Đoan vô cùng kinh nghi. Nửa người dưới được cô vuốt ve càng ngày càng nóng như lửa, nhưng trong lòng hắn lại lạnh băng. Hắn hoảng sợ điên cuồng spam: Không phải là muốn bóp chết mình chứ? Hay là làm mình "Bán thân bất toại" (liệt nửa người) luôn? Lỡ đâu mình phải tạm biệt chim nhỏ từ đây thì sao giờ?...
Lúc Vân Đoan định nâng đầu gối lên thì Nhược Diệp như nghĩ tới cái gì đột nhiên buông hắn ra, còn trừng mắt tự cho là hung ác mà trên thực tế trông cô cao ngạo kiểu rất đáng yêu, nói: "Anh đi nhanh đi! Đợi lúc nào gặp lại cho anh biết tay!"
Hu hu hu, vợ yêu hắn sao dễ thương quá đi!!
Vân Đoan cảm động ôm mặt Nhược Diệp lại, kích động hun cái bẹp lên, sau đó lại hôn thêm mấy cái...
"A! Phiền quá! Đi mau đi!" - Đối với Vân Đoan làm ra vẻ cái loại trẻ nhỏ khao khát tình yêu thương này làm Nhược Diệp không thể tiếp thu được.
"Không được, vợ hôn một cái anh mới đi." - Nói xong còn nhắm mắt lại bĩu môi ra sấn bản mặt tới.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt, Nhược Diệp cạn lời. Tà mị bá đạo bất cần đời đâu rồi? Hay hệ thống đưa lộn kịch bản hả (.?_?)/~~~
"Hai người đang làm cái gì vậy?!"
Nhược Diệp đang định trả lại nụ hôn thì một giọng nữ bén nhọn vang lên. Hai người nhíu mày nghiêng đầu thì nhìn thấy Dương Nhu với vẻ mặt không thể tin nổi nhìn bọn họ như là bọn họ làm cái gì đại nghịch bất đạo lắm vậy. Mắt cô ta tràn đầy phẫn hận lẫn thất vọng.
Thế này là thế nào? A Đoan anh ấy làm cái gì vậy? Sao anh ấy lại ở cùng với con tiện nữ này chứ? Cô nhớ rõ ràng hợp đồng hôn nhân của hai người này còn chưa được định ra mà? Sao hai người này lại thế này?! Không, đó là mộng! Còn bây giờ mới là sự thật à? Không, không phải là giấc mơ, không phải...
Nhìn Dương Nhu cứ đứng lẩm bẩm một mình, Vân Đoan cau mày. Nữ sinh từ đâu chui ra quấy rầy bọn họ vậy? Chắc không phải là bệnh nhân tâm thần đó chứ?!
Nhược Diệp âm thầm khen ngợi 419 trong lòng. Ngay sau đó, cô hơi nâng cầm lên nhìn về phía Dương Nhu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên như cười như khinh thường: "Sao? Chưa thấy qua người khác hôn môi bao giờ à?"
Hehe, vợ yêu hắn khí phách quá chừng! Nhưng mà cảm giác như vợ yêu không thích cô gái này lắm. Hừ hừ, thế thì hắn cũng không thích. Y chang như bị tâm thần.
"Cô, cô sao có thể hôn môi anh ấy, anh ấy, anh ấy là của tôi..." - Nói đến đây, Dương Nhu ngừng lại, thần sắc phức tạp nhìn Vân Đoan.
Không, chẳng lẽ thật sự chỉ là một giấc mộng? Hình như A Đoan không hề nhớ cô là ai.
"Hắn, là của cô?" - Nhược Diệp khinh thường cười lạnh.
"Hừ, để tôi cho cô chống mắt lên mà nhìn, hắn rốt cuộc là của ai!" - Nói xong, Nhược Diệp ôm chặt lấy Vân Đoan. Cô nhón chân lên hôn hắn!
!!!! Vợ yêu chủ động hôn mình kìa!!!!
Vân Đoan kinh ngạc ngây người một chút, rồi lập tức phản ứng lại ôm lấy Nhược Diệp. Hai người coi Dương Nhu như không khí, vẫn tiếp tục hôn nhau thắm thiết.
Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Dương Nhu rốt cuộc nhịn không được nữa, che miệng chạy mất.
Hé hé mắt thấy bóng dáng Dương Nhu chạy đi, Nhược Diệp nghiền ngẫm cong cong khóe môi.
Nữ chủ thân mến, tôi thật sự chờ mong cô sẽ làm gì tiếp theo đó! Đừng để tôi thất vọng nha...