Hệ Thống Ăn Thịt

Chương 11: Thiếu gia hắc đạo chuyên sủng cục cưng (9)

Nhìn hoa huyệt của con gái dính đầy tinh hoa của mình, khuôn mặt nhỏ ửng hồng, hơi thở phì phò, trong lòng Lâm Chấn dâng lên cảm giác thật thỏa mãn, ông kéo Nhược Diệp đã mất đi sức lực sau cao trào dựa lưng vào ngực ông, hai cái đùi khoanh lại đôi chân mảnh khảnh, ôm cả người cô vào trong ngực.

Lúc này hai người ngồi trên sô pha, Lâm Chấn mới nhìn kĩ được trên làn da non mịn trắng nõn như muốn nhéo ra nước là tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nhơm nhớp khiến da cô như thêm phần bóng loáng. Hai tay ông luồn từ nách Nhược Diệp lên xoa bóp, tận tình hưởng thụ lực đàn hồi của vυ' to một tay bưng không hết của cô, lâu lâu còn kéo hai cái núm đã cứng lên, phát hiện hô hấp người trong lòng ngực lại dồn dập khiến ông rất hài lòng.

Lâm Chấn không nhanh không chậm bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên ngực Nhược Diệp như đang xoa sữa dưỡng ẩm, đôi tay không ngừng xoa nắn còn dùng lời lẽ chính đáng mà nói: "Vυ' Nhược Nhược tuy rằng đã to rồi nhưng vẫn phải thường xuyên mát xa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba ba rất tốt cho sự phát triển của con đấy, ba đành hy sinh hết cho Nhược Nhược thôi."

Bị động tác da^ʍ uế của Lâm Chấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới, cô không nhịn được hơi hơi rùng mình, còn nghe được những lời này làm Nhược Diệp suýt chút nhịn không được mà ha hả, nói nghe có đạo lý vậy cô suýt tin luôn rồi, đúng là lão già không biết xấu hổ.

Ngăn lại nội tâm muốn phun ngập đầu, Nhược Diệp mở ra hình thức kỹ thuật diễn max điểm của mình.

Cô giãy giãy muốn thoát khỏi bàn tay to lớn của người đàn ông nhưng kỹ năng của ông quá tốt, cô như bị điện giật đến tê dại, lại một đợt kɧoáı ©ảʍ nữa đánh úp lại, cô giống như mất đi hoàn toàn sức lực, bất đắc dĩ nằm xụi lơ trong lòng ngực người đàn ông, nước mắt trong suốt từ hốc mắt chảy ra, lăn dọc theo khuôn mặt chảy xuống, cô nhỏ giọng khóc nức nở: "Không cần đâu ba ba, chúng ta như vậy là không đúng."

Thấy nước mắt Nhược Diệp, tâm tình Lâm Chấn đang sung sướиɠ lập tức trầm xuống, vội ngưng động tác trên tay đổi thành vòng lấy eo thon của cô, đau lòng chậm rãi hôn lấy khuôn mặt đầy nước mắt của con gái: "Bảo bối ngoan, đừng khóc."

Cảm nhận được động tác dịu dàng của Lâm Chấn, Nhược Diệp được một tấc lại muốn tiến một thước, vặn tay thành nắm đấm tự cho là rất mạnh đánh vào ngực Lâm Chấn vài cái, khóc nức nở đầy ấm ức: "Ba ba xấu nhất, không thèm thích ba ba nữa!"

Giọng nói con gái ngọt ngào mềm mại làm lòng ông ngọt lịm, nắm tay nhỏ đánh vào trước ngực càng như là làm nũng làm Lâm Chấn lúc đầu có chút thấp thỏm dần thả lỏng lại, ông không khỏi cảm thấy người trong lòng mình càng đáng giá để yêu thương, chiều chuộng, hận không thể đem toàn bộ thế giới đến đặt trước mắt cô. Cho đến tận bây giờ, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của Lâm Chấn lại tươi cười ấm áp, trong ánh mắt ông cất giấu vài phần cưng chiều cùng bao dung mà đến chính ông cũng không biết. Một khuôn mặt tuấn mỹ lại luôn cương nghị lạnh lùng, lúc này ông cười lên thật ra trông dịu dàng hơn rất nhiều. Điểm thay đổi làm Nhược Diệp hơi hoảng hốt, trong lòng thì âm thầm nhìn gen của người nhà Lâm gia, ông cười lên thế lại có phần giống anh trai mọi ngày nha.Lâm Chấn cúi đầu hôn lên mặt cô, lên cổ, lên tai cô rồi thấp giọng an ủi nói: "Ngoan, là ba ba sai rồi. Đừng giận nữa."

Nghe giọng ông là cố ý thả chậm, giống như gảy một cây đàn cello trầm thấp mà vô cùng gợi cảm. Với một người thanh khống như Nhược Diệp thì cô thiếu chút nữa đã chủ động đầu hàng rồi.

Nhưng cô biết rõ nếu lúc này cô chủ động xin hàng thì về sau cùng lắm ở trước mặt Lâm Chấn, cô cũng chỉ tính như cùng hàng với Dương Nhu mà thôi. Vì thế Nhược Diệp hạ quyết âm đẩy đầu Lâm Chấn ra. Cô giãy giụa muốn tránh khỏi ôm ấp của ông rồi ngồi quỳ đối mặt với Lâm Chấn trên sô pha. Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt đẹp lúc này chứa chan nước mắt, thậm chí còn nhỏ giọt xuống mặt mang theo tia tuyệt vọng nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Chấn.

Cả người cô thoạt nhìn trông vô cùng yếu ớt nhưng lại quyết không bị khuất phục: "Ba ba, từ nhỏ cho đến lớn con chỉ khát vọng được ba yêu thương, khát vọng được ba chú ý đến. Nhưng mãi cho đến khi con mười ba tuổi thì số lần chúng ta gặp mặt nhau chắc đếm được trên đầu ngón tay. Mà lúc gặp ba thì toàn là khi ba đang làm việc trong thư phòng, đi làm về nhà rồi ba cũng chỉ luôn ở trong thư phòng. Dù vậy thì được thấy ba con cũng vui lắm. Anh hai an ủi con nói là công việc của ba ba rất bận, con vẫn nghĩ như thế cho đến khi Dương Nhu đến. Thì ra là ba cũng có thể ở nhà lâu đến như vậy, thì ra là ba cũng sẽ ôm một người thân mật như vậy. Vì thế con với anh hai mới lạnh nhạt với Dương Nhu nhưng ba lại vì cô ta mà la mắng chúng con, chúng con thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì ạ? Hôm nay ba nói ba yêu con nhất, ba biết con vui đến thế nào không? Thế mà bây giờ ba lại làm thế này với con!"

Nói xong lời cuối, Nhược Diệp gần như thất thanh, cô chỉ có thể dùng tay che mặt muốn lấp đi hàng nước mắt. Nhìn Nhược Diệp khóc rống đến mất tiếng trước mặt mình, Lâm Chấn cảm thấy trong lòng ông như có một bàn tay to nhéo nhéo. Ông vô cùng áy náy với đau lòng cho con bé. Đúng, ông không phải là một người cha tốt lành gì. Năm đó giữa hai người là liên hôn thương nghiệp, ông không hề có tình cảm với vợ của mình. Sinh được hai đứa nhỏ giống như hoàn thành được nhiệm vụ vậy. Sau đó, hai người muốn làm gì thì làm, mỗi người chơi phần mình. Đến khi vợ ông qua đời, ông cũng không quan tâm gì đến hai đứa nhỏ này, chắc là một chút tình cảm còn không có. Mấy năm nay vì lý do kế thừa công ty mà ông còn có yêu cầu nghiêm khắc với hai đứa.

Còn Dương Nhu thì, khụ khụ, ông thừa nhận ông đúng là có ham mê đặc thù nhưng ông thề là Dương Như tự đưa mình tới cửa. Ông nghĩ trong nhà vừa vặn có người phục vụ nên cũng lười ra ngoài tìm, vừa phải bỏ tiền xử lý còn dính phiền toái. Như thế thì ông cũng có thêm thời gian ở nhà bồi dưỡng con cái trở thành người thừa kế nữa.

Về việc vì Dương Nhu mà la mắng hai đứa nó thì bởi vì không phải ông vẫn luôn cho rằng hai đứa nó bắt nạt, ăn hϊếp con bé sao! Ông nghĩ mình ưu tú như thế tất nhiên là không thể quá nuông chiều con cái của mình rồi mà ông phải là một người cha nghiêm khắc mới tốt. Bây giờ xem ra mỗi lần Dương Nhu kia khóc lóc kể lể đều có ẩn tình, chỉ là hiện tại ông không nghĩ được nhiều như vậy, ông chỉ muốn an ủi con gái của mình thôi.

Ông duỗi tay ra bắt lấy đôi tay đang che mặt khóc thút thít, ông nhìn hai mắt Nhược Diệp đỏ rực như con thỏ nhỏ, vô cùng chân thành nói: "Bảo bối, đừng khóc. Là ba ba thật sự sai rồi. Con tin ba được không? Ba thật sự yêu con lắm. Chuyện hôm nay..."

Nói đến đây Lâm Chấn ngừng một chút, ông cười khổ, gian nan gằn từng chữ một: "Ba ba biết có nói thế nào cũng không bồi thường được cho con. Sai chính là sai, ba không thể ngụy biện. Từ đây về sau ba sẽ cố gắng ở bên con, chuyện này sẽ không để cho ai khác biết hết. Ngày tháng sau này ba sẽ nỗ lực bồi thường cho con với tiểu Dật, cho dù có thế nào ba cũng sẽ suy nghĩ chu toàn cho tụi con. Còn về Dương Nhu, nếu như con thật sự không thích con bé... Thì ba sẽ cho con bé dọn ra ngoài rồi cho một số tiền bảo đảm cho nửa đời sau của con bé. Dù sao thì người khác đã gửi gắm con bé cho ba, ba cũng không thể bạc đãi được."