Con đường nhỏ trong rừng là đường xi măng mà thôn vừa mới làm năm nay, bên cạnh đường là ngói tường cũ chồng chất tầng tầng lớp lớp, cách đó không xa bụi đất dày đặc do xe máy chạy ven, ồn ào ầm ĩ.
Khoảng cách quá gần, thanh âm của Giang Kinh Tá, từng tiếng một lọt vào tai, Nam Âm rũ mí mắt xuống, khóe môi vốn nhếch lên giờ hơi cứng lại.
Cô hơi nhíu mày, động tác đó để Giang Kinh Tá bắt được.
Ánh mắt hắn hơi lóe lên, không chờ Nam Âm phản ứng, thân hình cao lớn mang theo bóng mờ đè xuống dưới.
Anh ôm rất nhanh, hơi thở nồng đậm phủ lấy cô từ trên xuống, Nam Âm hơi giãy dụa, từ trong l*иg ngực cứng rắn của anh vươn cổ lên, Giang Kinh Tá cúi đầu, hơi thở nóng bỏng từ trong miệng đúng lúc dừng lại bên tai trái Nam Âm, tiếng nói khàn khàn mang theo cảm giác lành lạnh, “Hoan nghênh em, Nam Âm.”
Xung quanh đặt rất nhiều máy quay, như đặc biệt làm nổi bật cho cái ôm này, người quay hình càng cố gắng phóng lên đặc tả hình ảnh.
Từ sau khi cả hai trưởng thành, Giang Kinh Tá và Nam Âm rất ít khi gặp nhau, dù là chương trình có nổi hay không, cũng không ai có thể cam tâm buông tha khoảnh khắc bùng nổ này.
Nhìn góc máy phía sau Giang Kinh Tá, người quay phim còn đang điều chỉnh góc độ, đối diện với chính mình, lông mi dài của Nam Âm run rẩy, che lại cảm xúc trong tròng mắt đang bắt đầu dao động, cười cười đưa tay ra ôm lại Giang Kinh Tá, “Cảm ơn sư huynh.”
Xưng hô này vừa phát ra, vẻ mặt của Nam Âm và Giang Kinh Tá đều hiện lên chút sâu xa.
Đúng vậy, hai người không chỉ là bạn diễn thời niên thiếu, năm nay, Nam Âm vừa mới thi vào học viện điện ảnh nơi Giang Kinh Tá học, trở thành sư muội của anh.
Đoạn ôm này sau khi được cắt nối biên tập liền được đăng lên mạng, video cái ôm của hai người vừa được đăng lên, video vốn mượt mà liền bắt đầu chậm lại rồi đứng hình dừng lại ở cái ôm, chủ đề liên quan cũng ngay lập tức lên thẳng top search.
“Quả thật là cuộc gặp thế kỷ, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này.”
“Ha ha hi vọng fan bên nhà trai tự trọng một chút, cái này là vị kia nhà mấy người chủ động ôm chị gái nhỏ nhà chúng tôi, đừng nói cái gì mà “hám fame”......”
“Fan nữ của Giang Kinh Tá đúng là khủng bố, một đôi bạn tốt vì bị bôi đen trên mạng mà mỗi người một ngả, nhìn bộ dáng như vậy, có lẽ rất ít khi liên lạc riêng.”
“Chuyện này làm cho tôi nhớ đến tiệc rượu thời trang năm trước hai người im lặng không làm gì, bây giờ ngược lại chào hỏi vui vẻ, đúng là giới giải trí.”
.........
Tiệc rượu năm trước, Giang Kinh Tá và Nam Âm đều được mời tham dự, cả buổi không nói chuyện với nhau, ngay cả ánh mắt cũng không chạm nhau, đạm mạc xa cách đến cực hạn.
Lần này Nam Âm tham gia chương trình của Giang Kinh Tá, lập tức liền hấp dẫn sự chú ý của phần lớn cư dân mạng.
Hành động của Giang Kinh Tá trên chương trình, cũng nằm ngoài dự đoán của cư dân mạng.
Cảm thấy cái ôm này không sai biệt lắm, Giang Kinh Tá mới buông Nam Âm ra.
Vừa bị buông ra, Nam Âm liền nhanh chóng thu lại vẻ mặt, xoay người nhìn trực diện máy quay, mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Giang Kinh Tá đứng phía sau Nam Âm, ánh mắt không tự giác được dừng lại trên người cô, nhìn chằm chằm, chuyên chú thâm trầm, ngay khi cô vừa dứt lời, liền dẫn đầu mọi người vỗ tay hoan nghênh.
Tiếng vang phía sau quá lớn, Nam Âm tự nhiên không thể xem như không có gì, đưa tay lên vuốt mấy cọng tóc trên trán ra sau tai, cánh tay vừa che lại, ánh mắt liền hiện lên một tia phức tạp.
Thời điểm đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ, Nam Âm theo bản năng thở phào một hơi.
Cô đã xem qua chương trình, ngoại trừ có hoạt động tập thể, phần lớn khách mời đều hành động một mình, cho dù cô được cô bé ở chung với Giang Kinh Tá đề cử tới, hẳn là có thể không cùng ở chung với Giang Kinh Tá đâu.
Quả nhiên, MC ảnh đế Chu Tấn tiếp nhận nhiệm vụ liền đọc to lên, “Các thành viên vào thành phố mua nguyên liệu nấu bữa tối tối nay, cải tiến bữa ăn của bọn nhỏ.”
Chu Tấn đọc ra từng chữ một, môi mỏng của Giang Kinh Tá khẽ nhếch lên.
Ánh mắt lơ lửng, hai tay đan chéo nhẹ nhàng đặt giữa thắt lưng, cả người tư thái nhàn nhã phóng đãng không kiềm chế được, lại có vài phần xa cách người lạ chớ gần.
Khuôn mặt của Giang Kinh Tá từ nhỏ đã rất đẹp, ngũ quan thân thể cường tráng, gò má sắc bén, khuôn mặt như vậy vừa thấy liền cảm thấy khó sống chung, nhưng vừa cười lên, trong nháy mắt liền như xuân về hoa nở.
Bình thường Tống Nghệ đều sẽ đưa ra một người có tính cách chân thật nhất. Giang Kinh Tá ở trong chương trình của Tống Nghệ từ trước đến nay làm việc rất nghiêm túc, thời điểm nói chuyện với mọi người cùng các tiền bối, khóe môi luôn mang theo ý cười như có như không, không đến mức ôn hòa, nhưng cũng không quá cao lãnh. Chỉ là đứng một mình, suy nghĩ vu vơ, toàn thân tản ra hơi thở lạnh nhạt khiến người khác cự tuyệt tiếp xúc.
Nam Âm nhẹ nhàng nhíu mày, cũng có chút nghi hoặc.
Vừa nãy thời điểm thương lượng, đạo diễn nói liên tục, lại không nói rõ cô cần làm những gì, vừa định mở miệng hỏi, thì có một thanh âm phát ra còn nhanh hơn cô.
“Vậy Nam Âm thì sao? Cô ấy cùng đi với chúng tôi sao?”
Giang Kinh Tá cất tiếng hỏi, thần sắc vô cùng tự nhiên, giống như bộ dáng một MC chương trình thật sự lo lắng cho khách mời. Trong lòng Nam Âm cũng hơi kỳ quái.
Làm sao mà lại luôn cảm thấy, Giang Kinh Tá hôm nay, có gì đó không thích hợp cho lắm.
“Nam Âm là khách mời, nên cùng chơi với bọn nhỏ đi.” Đạo diễn trẻ tuổi giơ loa nói, hướng về phía Nam Âm hỏi, “Không thành vấn đề chứ?”
“Nếu không những người khác đi đi, tôi có thể cần phải ở lại.” Nam Âm vừa định nói một câu được, liền nghe Giang Kinh Tá nói như vậy.
Không đợi người khác đặt câu hỏi, anh liền mở miệng giải thích, “Nam Âm vừa mới tới, đối với hoàn cảnh xung quanh còn chưa quen thuộc, huống hồ bọn nhỏ phần lớn đều sợ người lạ, cũng cần phải có người đi theo.”
Cách dùng từ của anh hoàn hảo đến mức làm cho người ta không tìm ra chỗ nào sai cả, cũng lo lắng cho Nam Âm không quen sống trong tình cảnh này, rồi lo cho bọn nhỏ đối mặt với Nam Âm sẽ ngại ngùng sợ lạ.
Đạo diễn do dự một lúc. Lúc trước cũng không phải không có khách mời tới tham gia chương trình, cũng không thấy qua Giang Kinh Tá tích cực như vậy, rồi dừng một chút liền gật đầu đồng ý.
Các MC khác rời đi, con đường hẹp đột nhiên trống trải không ít.
Cảm nhận được có ánh mắt dừng trên người mình, Nam Âm buông xuống suy nghĩ, lặng lẽ dịch sang bên cạnh.
Giang Kinh Tá thấy gò má cô nhiễm một tầng ánh nắng, ánh mắt híp lại, xoay người đi tới một nhân viên công tác cạnh đó mượn một cái dù, sau đó đi về phía Nam Âm.
Đỉnh đầu đột nhiên bị bao phủ bởi bóng đen, ánh nắng bị chặn lại, tạo thành bóng râm mát mẻ.
Đập vào mắt Nam Âm đầu tiên là xương ngón tay cầm dù của Giang Kinh Tá.
Năm ngón tay khẽ mở, cầm lấy cán dù, ngón tay thon dài, móng tay được cắt chỉnh tề, mu bàn tay lộ ra mạch máu xanh nhạt.
Trắng nõn sạch sẽ như con gái, nhưng mạch máu uốn lượn cùng xương ngón tay thon dài, lại rõ ràng thuộc về loại đàn ông có sức mạnh.
Đôi tay này, khiến người ta nhìn vào liền có hảo cảm.
Nam Âm thu hồi ánh mắt, ngước lên nhìn anh, anh ở đối diện hơi nghiêng người cúi đầu nhìn, “Đi thôi.”
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Nam Âm có chút không được tự nhiên lập tức dời đi, nhìn ra lùm cây phía sau anh, nhẹ giọng ừ một tiếng.
-
Nơi bọn họ đang đứng cách trường tiểu học không gần, đi bộ một lúc, khiến cho không khí im lặng giữa hai bọn họ càng thêm xấu hổ.
Giang Kinh Tá cầm dù, bất động thanh sắc nghiêng qua bên Nam Âm, chiếc dù này vốn là dùng cho một nữ, bây giờ hai người dùng nhất thời có hơi chật, đi một lúc, thỉnh thoảng bả vai lại chạm vào nhau.
Nam Âm vân vê ngón tay đặt hai bên người, dư quang chú ý tới khoảng cách bả vai cô và anh, trên đường đi cô luôn lặng lẽ né qua một bên.
Giang Kinh Tá để ý tới hành động của Nam Âm, cảm nhận được sự xa lánh của cô, mặt mày chợt trầm xuống. Khóe môi vốn dĩ luôn nhếch lên ý cười không nhịn được vụt tắt.
Ánh nắng tản ra, chiếu lên dù, chiếu xuống xi măng trên mặt đất, tạo thành bóng ngược đang bước đi.
Thân ảnh một cao một thấp, có chút ấm áp hài hòa, tốt đẹp đến mức có chút không tưởng tượng nổi.
Giang Kinh Tá không nhịn được thả chậm cước bộ, chậm rãi, dừng ở phía sau bên trái của Nam Âm.
Khoảng cách một bả vai.
Bóng di chuyển, thân ảnh cao lớn hoàn toàn đem bóng người nhỏ nhắn phía trước che đi, nhìn qua, giống như đang ôm lấy cô gái từ phía sau vậy.
Nam Âm cúi đầu nhìn cái bóng thay đổi, cũng không có tâm tư gì, chỉ là nhớ tới chuyện khác.
Thời điểm cô mười lăm tuổi, còn qua lại rất tốt với Giang Kinh Tá, thời gian nghỉ ngơi lúc quay phim, hai người ở trong đoàn phim luôn như hình với bóng.
Sau buổi trưa, Nam Âm ầm ĩ muốn ăn kem, Giang Kinh Tá bất đắc dĩ dẫn cô lén lút chạy ra ngoài.
Vì mới sau giữa trưa nên trời rất nắng, hai người đi ra lại không mang theo dù, lúc đó làn da mềm mại của Nam Âm có chút không chịu nổi, đỏ rực lên, giống như bị lột đi một lớp da.
“Tiểu Tá,” Nam Âm ở nhà được bố mẹ chiều chuộng, ở đoàn phim được Giang Kinh Tá nâng đỡ, tính cách hơi yếu đuối, không khỏi trực tiếp mở miệng, “Anh có thể nghĩ cách gì được không, em cảm thấy bản thân sắp bị luộc chín đến nơi rồi.”
Lại nói tiếp, Giang Kinh Tá so với Nam Âm lớn hơn hẳn một tuổi, nhưng Nam Âm luôn gọi hắn là Tiểu Tá, cô nói vì như thế mới có cảm giác gần gũi.
Giang Kinh Tá vốn bắt cô gọi anh là anh, nhưng mà lâu dần, hắn cũng hùa theo ý cô.
Nghe được thanh âm sốt ruột của Nam Âm, Giang Kinh Tá mím môi, trầm tư vài giây. Ngước mắt quan sát vị trí mặt trời chiếu xuống, sau đó anh làm ra một động tác.
Nam Âm thấy người vốn đứng bên cạnh bây giờ đột nhiên đi ra phía sau mình, vừa định xoay người hỏi, thanh âm đang vỡ giọng của Giang Kinh Tá từ phía sau truyền đến.
“Ánh mặt trời ở phía sau, Âm Âm, em đi phía trước anh đi, như vậy nắng sẽ không chiếu tới.”
Nam Âm nhớ rõ, ngày đó, thiếu niên vốn luôn chú ý đến hình tượng bên ngoài, còn chưa kịp thay trang phục diễn, dùng cơ thể cao hơn cô nửa cái đầu tạo thành một bóng râm, đem cả người cô bao lại trong bóng râm đó.
Gương mặt tinh xảo vì nhiệt độ quá cao mà có chút chật vật, cô quay đầu lại một nửa, dường như nghe thấy tiếng tiếng mồ hôi nhỏ giọt rơi xuống, còn có trên môi hơi ẩm ướt.
Nhìn thân ảnh một trước một sau trên mặt đất, Nam Âm liếʍ môi dưới, cả khuôn mặt nóng hầm hập.
Rất mặn, nhưng cô lại cảm thấy chính mình như đang nếm gì đó ngòn ngọt.
Mà giờ phút này, bất tri bất giác, Giang Kinh Tá che phía sau Nam Âm, cả người anh lộ ra dưới ánh mặt trời.
Chờ Nam Âm khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Thân ảnh chiếu xuống mặt đất bị kéo dài, giữa sống lưng đột nhiên nổi lên đường nét khác thường, giống như ở phía sau lưng cô, nở một đóa hoa cực nóng, di chuyển dưới ánh nắng.
Còn có bên cạnh là thân ảnh cao lớn.
Hình phản chiếu xuống mặt đất làm mỗi động tác của anh bị nhìn không sót một cái gì.
Một tay anh cầm dù, đầu hơi nghiêng, nhìn về phía cô.
Cô có thể cảm thấy được giờ phút này ánh mắt của Giang Kinh Tá nhìn về phía cô vô cùng lộ liễu, rõ ràng.
Nam Âm nhíu mày, sau khi do dự một lúc thì quay đầu, mang theo khuôn mặt tươi cười như đối mặt với ống kính, vô cùng hoàn mỹ, không mang theo một tia cảm tình chân thật nào, nhìn thẳng vào ánh mắt nghi hoặc của anh, rồi dừng lại trên hầu kết chuyển động nhô lên của anh, mở miệng “Không cần làm phiền sư huynh như vậy đây, chút nắng như vậy......”
Lời còn chưa nói xong, Giang Kinh Tá nhìn chằm chằm cô, giống như muốn nhìn xuyên thấu toàn bộ biểu cảm của cô, nhìn vào thế giới nội tâm của cô, lúc phát giác ra mình không thể nào nhìn ra, liền sâu kín mở miệng.
“Quen rồi.” anh bổ sung thêm. “Đã thành thói quen rồi.”