Hoắc Hàn Niên đang đi phía sau Ôn Uyển, thấy cô liền né tránh, đầu lưỡi chạm vào răng hàm dưới, liền sải bước vài cái.
Khi cô bước đến bậc thang cuối cùng, bàn tay thon dài của anh đột nhiên nắm lấy một lọn tóc dài của cô.
Ôn Nguyễn đau da đầu.
Quay lại, nhìn người con trai đang giật tóc cô, tức giận nói: "Cậu có bệnh a!"
Cô giật tóc mình khỏi tay anh.
Hoắc Hàn Niên đơn giản đút hai tay vào túi quần, nhướng mày nhìn cô, " Tôi có bệnh, cậu có thể khám bệnh cho tôi được không?"
Ôn Nguyễn, "......" Không phải anh cố ý bắt cô tránh xa anh sao?
Anh lại đang tán tỉnh cô à?
Ôn Nguyễn cụp mắt xuống, coi như không có nghe thấy anh nói.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng chỉ mới đi được mấy bước, cổ tay trắng nõn gầy guộc đã bị bàn tay to khỏe của anh siết chặt.
Anh kéo cô đến lùm cây sau sân chơi.
Thông thường đây là nơi các cặp đôi hẹn hò lặng lẽ.
Ôn Nguyễn buộc phải rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, đứng sang một bên và giữ khoảng cách với anh.
Hoắc Hàn Niên thấy vậy, trong mắt tối sầm lại một chút.
Anh không có từng bước ép sát, cởϊ áσ khoác đồng phục lên, dắt ở khuỷu tay, thân thể hướng cây nhãn bên cạnh nhích lại gần, bởi vì động tác này, áo sơ mi trắng gần sát l*иg ngực, phác hoạ ra vai rộng gầy gò cùng hình dáng cơ ngực.
Anh trầm mặc nhìn cô, bởi vì mi mắt mảnh mai, nhìn mỏng mà sắc bén, hàng mi dày và mảnh, ngăn cảm xúc dâng trào trong mắt, " Cậu đang che giấu điều gì?"
Khi Ôn Nguyễn nghe anh hỏi, mắt cô trở nên nhức nhối.
Anh còn hỏi cô phải giấu giếm điều gì?
Anh không phải muốn cô không xuất hiện trước mặt anh sao?
Ôn Nguyễn cắn môi dưới, hàm răng trắng nõn, hạ xuống lông mi dài như cánh bướm, nhìn chằm chằm ngón chân, "Cậu tự mình biết."
Hoắc Hàn Niên không nhìn ra được biểu tình trong mắt cô, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô siết chặt, trong lòng càng thêm luống cuống, "Tôi không biết."
Nghe được lời nói của anh, Ôn Nguyễn chua đến kịch liệt, tim như thắt lại.
Kể từ khi tái sinh và trở lại năm cuối cấp ba, cô vẫn luôn muốn cùng anh hòa hoãn quan hệ, coi như thái độ anh không tốt, cô cũng vui vẻ tiếp nhận, cô biết mình trước kia đối với anh vô cùng quá đáng.
Nhưng cô cũng có những cảm xúc nho nhỏ của riêng mình, cô thực sự rất buồn khi anh bảo cô phải tránh xa anh vào ngày hôm đó!
Cô cũng không phải thú cưng của anh, đến và đi khi được anh gọi.
“Cậu khóc vì cái gì?” Tiếng nói anh mát lạnh mà khàn khàn.
"Tôi không khóc."
Ôn Nguyễn không nhìn anh, cô vẫn rủ xuống hàng mi dày và mảnh, chiếc mũi nhỏ hơi hé mở do bị kiềm chế cảm xúc, đôi môi hồng mọng, mím chặt thành một đường thẳng.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô, bóng dáng lạnh lùng sắc bén của Hoắc Hàn Niên cũng không kìm lòng được.
Anh đứng thẳng dậy, tiến lên hai bước, đứng trước mặt cô.
Đôi mắt đen vẫn luôn kiêu ngạo lạnh lùng, khó hiểu và khó chịu sau khi làm sai, giọng nói khàn khàn lạnh lùng trước nay chưa từng mềm mại, "Tôi sai rồi, cậu có thể đánh tôi được không?"
Anh vươn một bàn tay về phía cô.
Ôn Nguyễn nhướng mi dài nhìn Hoắc Hàn Niên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, lộ ra vẻ hung dữ, " Tôi sẽ không nương tay đâu."
Hoắc Hàn Niên nhếch lên khóe môi dưới, lười biếng cười, "Tùy ý cậu."
Ôn Nguyễn nhìn thiếu niên thân cận, đôi mắt thanh tú, nhướng mày tà ác kiêu ngạo, cô nghĩ đến ân oán mấy ngày qua, giơ tay đánh anh một cái. Nghĩ đến mấy ngày gần đây phải chịu ủy khuất, giơ tay lên liền hướng bàn tay anh đánh tới.
Dùng sức đánh tay anh một cái, cô đang muốn rút về ——
—
Anh đột nhiên đan các ngón tay vào và nắm lấy tay cô.(^3^♪(^3^♪