Trọng Sinh Thành Tiểu Tiên Nữ Bên Cạnh Hoắc Thiếu

Chương 77: Hắn Sai Người Bao Vây

Da trắng và mịn màng, nét mặt thanh tú, môi đỏ, răng trắng.

Cô tuy không cao nhưng lại mảnh mai, eo thon như liễu trong gió xuân.

Giang Thắng nuốt khan cổ họng, khóe môi giật giật, " Ôn Nguyễn, làm bạn gái của anh nhé!"

Giang Thắng đưa bông hoa trong tay cho Ôn Nguyễn, với giọng điệu và ánh mắt không cho phép cô từ chối.

Ôn Nguyễn đã nghe nói về Giang Thắng, một kẻ không có đạo đức.

Nếu có quan hệ với loại người này, hẳn sẽ không thể thoát khỏi hắn trong tương lai!

Ôn Nguyễn trước kia mặc dù kiêu căng tùy hứng, nhưng chưa từng trêu chọc dạng người này.

Hắn làm sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ tốn công tốn sức thổ lộ cô?

Nếu thực sự thích cô, hắn sẽ không làm ầm ĩ lên như vậy!

“Cậu có thể tỏ tình, còn tôi có thể từ chối!” Ôn Nguyễn không muốn tiếp xúc quá nhiều với Giang Thắng, cô xoay người chuẩn bị rời đi.

Giang Thắng đi vòng qua Ôn Nguyễn, cười khổ nhìn cô, "Tiểu Nguyễn Nguyễn, em vội vàng như vậy làm gì? Em không phải là học sinh ngoan, chơi với anh trai một lát đi!"

Ôn Nguyễn chưa kịp nói gì thì Giang Thắng đã nắm lấy cổ tay của Ôn Nguyễn.

Đôi mắt nai trong veo của Ôn Nguyễn khẽ nheo lại, đáy mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, Giang Thắng vừa định chạm vào thì cô đã trở tay.

Mấy tên đàn em của Giang Thắng chết lặng vì cú ném qua vai rất gọn gàng.

Ngay cả Giang Thắng ngã xuống đất cũng không phản ứng kịp.

Xét cho cùng, Ôn Nguyễn trông mảnh mai, trắng trẻo và dịu dàng, để cho người ta dễ dàng bắt nạt, ai mà ngờ được cô lại có tài thế này.

Giang Thắng lưng dưới bị đau, sắc mặt vặn vẹo.

"Xú nha đầu, đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!" Mặc dù đàn em hắn đem hai người vây lại, không khiến người khác nhìn thấy hắn bị Ôn Nguyễn đánh ngã sấp xuống, nhưng cũng đủ để Giang Thắng trước mặt đàn em mất hết mặt mũi.

...

Trên sân bóng rổ.

Hoắc Hàn Niên động tác nhanh, hung ác, chuẩn xác quăng vào phần cầu.

Thẩm Bác Vũ và Minh Khải bị anh hành hạ.

Hai người như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không biết hôm nay làm gì đắc tội vị đại lão này?

Tần Phóng đứng sang một bên, cười không nói.

Hai tên này ngu ngơ, đoán chừng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra chuyện này cùng Ôn tiểu họa thủy có quan hệ a!

Hắn âm thầm quan sát qua, Ôn tiểu họa thủy không để ý tới Niên Ca.

Hôm qua hắn cố ý nhắc đến Niên Ca trên Wechat nhưng Ôn Tiểu họa thủy lại làm như không thấy được, ngầm dời đi đề tài!

Hai người rõ ràng có mâu thuẫn.

“Niên Ca, anh Phương, ở cổng trường có một tin tức lớn.” Em trai Lôi Bân đi tới, thở hổn hển báo cáo, “Giang Thắng tỏ tình với Ôn Nguyễn ở cổng trường, bây giờ Ôn Nguyễn đang bị bao vây.”

Đôi mắt đen láy của Hoắc Hàn Niên chợt nheo lại, trên người toát ra khí chất lạnh lẽo muốn gϊếŧ người, dúi quả bóng rổ vào trong tay, liếc nhìn Tần Phóng, "Gọi người."

Tần Phóng gật đầu, "Được."

Hoắc Hàn Niên đi ở phía trước, áo khoác đồng phục học sinh rộng mở, áo sơ mi mở hai cúc, chân dài mặc quần tây đen, một tay cầm bóng rổ, tay kia đút trong túi quần, sắc mặt dưới mái tóc lòa xòa trên trán lạnh lùng và u ám, hơi thở phả ra từ toàn thân khiến người ta rùng mình.