Lục Cạnh phóng xe nhanh như chớp, đỗ xe trước cục cảnh sát rồi lập tức chạy tới đại sảnh. Nhìn thấy Trì Y Y đang nói chuyện cùng một cái cảnh sát, anh chạy thẳng tới trước mặt cô, kéo cô qua kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt.
“Bị thương không?”
Trì Y Y nhìn thấy Lục Cạnh thì sửng sốt, mấy giây sau mới phản ứng lại, trả lời câu hỏi của anh: “Em không sao.”
Lúc này Lục Cạnh mới thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đúng lúc này, anh cảnh sát đứng ở một bên lên tiếng hỏi: “Anh là gì... của cô ấy?”
“Bạn trai.” Lục Cạnh trả lời rất dứt khoát.
Trì Y Y liếc mắt nhìn anh, nhận được ánh mắt dò hỏi của anh cảnh sát, cô vén tóc, gật đầu một cái.
Tối nay, Trì Y Y dùng gạt tàn thuốc lá đập David ngất xỉu sau đó báo cảnh sát. Cảnh sát đã phát hiện camera mini trong phòng thay đồ ở phòng làm việc của anh ta, bên cạnh đó còn phát hiện thuốc mê ở phòng trà nước. Sau khi David tỉnh lại, cảnh sát đã tra hỏi một trận, David thấy cảnh sát hệt như chuột thấy mèo, lập tức thành thật khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội.
Thì ra tên David này bề ngoài kinh doanh shop online, nhưng trên thực tế lại kiếm sống dựa vào việc bán ảnh khiêu da^ʍ của phụ nữ. Anh ta đã lừa rất nhiều người mẫu nữ dưới chiêu trò tuyển người mẫu cho shop online, rất nhiều người bị hại bị anh ta uy hϊếp nên không dám báo cảnh sát, chỉ có thể hợp tác với anh ta chụp vài bộ ảnh lộ liễu để mang đi bán.
Đêm nay anh ta vốn muốn giờ trò cũ, trước tiên dùng lời ngon tiếng ngọt để lừa gạt hòng lấy được sự tín nhiệm, sau đó làm Trì Y Y hôn mê và chụp ảnh nude của cô. Tiếp theo sẽ lấy ảnh này để uy hϊếp cô hợp tác cùng anh ta, nhưng không ngờ rằng cô lại rất đề phòng, cuối cùng còn bị cô chơi lại một vố.
Sau khi cho lời khai xong, lúc Trì Y Y đi theo Lục Cạnh ra khỏi cục cảnh sát đã là 10 giờ đêm. Bên ngoài không biết đã mưa từ lúc nào, mưa lác đác không nặng hạt, thời tiết trái lại mát mẻ hơn rất nhiều.
Lục Cạnh đi đến bên cạnh xe, ngẩng đầu thấy Trì Y Y vẫn còn đứng ở bậc thang, anh trầm giọng nói ngắn gọn: “Lên xe.”
Trì Y Y xách túi, liếc mắt nhìn anh một cái, nghe lời rón rén đi xuống bậc.
Sau khi lên xe, Lục Cạnh nổ máy. Lúc xe chạy trên đường, hai tay anh nắm chặt tay lái, sắc mặt nặng nề, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Một lúc lâu Trì Y Y cũng không nghe thấy Lục Cạnh mở miệng nói chuyện, nhịn không được liếc mắt ngó anh một cái.
Đúng lúc này, điện thoại Lục Cạnh vang lên. Anh cầm lên nghe, không biết đối phương nói gì mà anh đáp một câu: “Không sao rồi.”
“Không qua nữa.” Anh trả lời vài câu, trước khi cúp máy thì nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Trì Y Y nghe được câu này thì biết ngay là ai gọi điện thoại cho Lục Cạnh. Nếu không phải cô gọi cho Lục Cạnh, chắc chắn giờ anh đang ở bữa tiệc sinh nhật của Tôn Nhất Mạn.
Nghĩ vậy, Trì Y Y lập tức thấy hối hận vì đã gọi điện thoại cho Lục Cạnh. Sau khi cô đập ngất tên đàn ông quay lén thì nhất thời luống cuống, người đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu chính là Lục Cạnh. Cô lập tức liên lạc với anh mà không cần phải suy nghĩ nhiều, việc báo cảnh sát cũng là anh nhắc nhở cô.
Trì Y Y hắng giọng, liếc mắt nhìn Lục Cạnh, chủ động lên tiếng một cách mất tự nhiên: “Em xin lỗi, tối muộn còn khiến anh phải tới cục cảnh sát một chuyến, làm lỡ việc của anh.”
Ngực Lục Cạnh nghẹn lửa, sắc mặt càng sầm xuống khi nghe thấy câu nói đầy xa lạ và khách sáo của cô.
“Em tới phòng làm việc của thằng đàn ông kia làm gì?”
“Bàn chuyện công việc.”
“Người mẫu đồ lót tình thú?”
Nét mặt Trì Y Y ngượng ngùng, “Vâng.”
“Công ty để em nhận loại việc này sao?”
David là người Tôn Nhất Mạn giới thiệu, Trì Y Y đã đồng ý với cô ta rằng sẽ giữ bí mật với Lục Cạnh. Tuy bây giờ tình cảm của cô đối với Tôn Nhất Mạn có chút phức tạp, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện bán đứng người ta.
Trì Y Y ho khan một tiếng, trả lời: “Không phải, là tự em tìm.”
“Ngày hai ba bữa đi gặp đàn ông, buổi tối còn đi một mình tới địa bàn của người khác để bàn chuyện công việc, lại còn bàn về việc hợp tác làm mẫu đồ nội y tình thú. Em không có mắt nhìn, hay là cố ý chọn buổi tối để một mình đi tới đó hả?”
Trì Y Y vốn đang ngoan ngoãn nhận dạy dỗ, sau khi nghe được lời này của Lục Cạnh thì sắc mặt lập tức khó coi. Ánh mắt cô chợt lạnh, quay đầu chất vấn anh: “Anh có ý gì?”
Lục Cạnh nắm chặt tay lái, im lặng vài giây mới mở miệng lần nữa, “Em cần công việc thì anh có thể bảo Tôn Nhất Mạn giới thiệu cho em.”
Trì Y Y xem như đã biết cái gì gọi là lạnh thấu tim. Cô vốn tưởng rằng Lục Cạnh sẽ khác, kết quả anh cũng giống những người khác. Ở trong lòng anh, cô chính là loại phụ nữ phóng túng và vượt quá giới hạn.
Trong cơn giận dữ, cô tức đến mức bật cười, giễu cợt nói: “Đúng rồi, em lẳиɠ ɭơ thế đấy. Là em tự mình đưa tới cửa, em và tên đàn ông kia chẳng qua là chưa bàn xong chuyện mua bán, nếu anh ta cho nhiều hơn, bảo em ngủ với anh ta cũng được ấy chứ.”
Trì Y Y nheo mắt nhìn Lục Cạnh, trong mắt toàn là lạnh lẽo, cô cười lạnh một tiếng, nói: “Em là gái đ* đấy, nếu không sao có thể ở bên anh?”
“Trì Y Y!”
“Em chính là loại nay hẹn mai hẹn đàn ông, em chính là loại phụ nữ không an phận, em đứng núi này trông núi nọ, gặp người nào yêu người đó thì làm sao, anh quản được em sao?”
Hai tay Lục Cạnh siết chặt tay lái đến mức nổi đầy gân xanh, quai hàm anh căng chặt, sắc mặt rất khó coi, “Em lại muốn đá anh để tìm thằng khác chứ gì, làm phiền em lau sạch mắt mà nhìn cho kỹ, đừng để bị người ta bán đi cũng không biết.”
Trì Y Y giận run người, cô nhìn chằm chằm Lục Cạnh, bực bội nói: “Anh yên tâm, sau này em sẽ không làm phiền anh nữa, chúng ta sớm hợp sớm tan.”
Nói xong cô tháo dây an toàn, khàn giọng hô: “Dừng xe.”
Lục Cạnh cắn chặt răng, không thèm để ý.
“Em bảo anh dừng xe!”
Trì Y Y nói xong lập tức kéo chốt mở cửa. Lục Cạnh hoàn toàn tin tưởng cô có thể làm ra loại chuyện nhảy xe, anh giật nảy, lập tức tấp vào lề đường để phanh xe.
Xe vừa dừng lại, Trì Y Y không chút do dự mở cửa xuống xe. Trước khi đóng sầm cửa, cô căm giận quát một câu: “Về mà ăn tiệc sinh nhật của anh đi.”
Cô dầm mưa bước nhanh dọc đường cái, duỗi tay đón xe.
Lục Cạnh đè cơn tức, vội vàng tháo dây an toàn rồi xuống xe đuổi theo.
Anh đuổi theo vài bước, mắt thấy Trì Y Y lên một chiếc taxi, xe lướt qua người anh. Anh đứng tại chỗ lau mặt, lập tức xoay người quay lại xe.
Lục Cạnh không yên tâm nên đi theo chiếc taxi kia đến tận ngõ Du Dân. Trì Y Y xuống xe, dầm mưa chạy vào ngõ nhỏ.
Anh dừng xe ở đầu ngõ, nhìn ngõ nhỏ dưới màn mưa ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy không còn sức lực.
Cuối cùng vẫn tới ngày “Sớm hợp sớm tan”, nhưng anh không ngờ rằng sẽ ở dưới tình huống mặt đối mặt nói chuyện, và kết thúc giữa một trận mâu thuẫn gay gắt.
Trong lòng Lục Cạnh bực bội, anh hút điếu thuốc trong xe, nicotin làm anh bình tĩnh lại một chút.
Anh tự xét lại mình, đêm nay anh thật sự đã mất khống chế, cảm xúc bị đè nén mấy ngày nay đột nhiên bị châm nổ, dưới sự xúc động đã nói ra hết những lời thiếu lý trí mà không lựa lời một chút nào. Anh muốn khiển trách hành vi vô trách nhiệm với chính bản thân mình của cô, nhưng lại vẫn lén mang theo lòng riêng để trút hết những bất mãn trong mấy ngày qua của mình lên người cô.
Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi vã gay gắt và dùng lời lẽ đâm thẳng vào lòng nhau trong một năm qua lại. Anh mới về chưa đầy nửa tháng, nhưng giữa hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn, có lẽ bọn họ thật sự không phù hợp, sau khi tình cảm này kết thúc, mối quan hệ chia cắt đôi nơi cũng sẽ biến mất không còn.
Giống một sợi dây, nếu cứ liên tiếp bị cắt đứt, đến cuối cùng chỉ còn lại một mớ lộn xộn, rối ren.
Lục Cạnh dập điếu thuốc, nhấn chân ga, lái xe đi khỏi ngõ Du Dân.
.
Sau khi dầm mưa, Trì Y Y bị cảm lạnh, may mà tiếp theo cô lại bước vào giai đoạn công việc đìu hiu, thoi thóp. Công ty chỉ bố trí cho cô mấy việc, thường chụp một buổi sáng là có thể kết thúc, cô vừa hay có thời gian nghỉ ngơi dưỡng bệnh.
Sau lần cãi vã trong đêm mưa kia, Lục Cạnh không liên lạc với cô nữa. Nghĩ là anh đã chịu đựng tới cực hạn rồi, Trì Y Y cũng không muốn tìm anh. Lần trước cô đã nói ra những lời tàn nhẫn rằng muốn sớm hợp sớm tan, cô sẽ không quấn quýt si mê nữa.
Bọn họ ở bên nhau một cách qua loa như vậy, đương nhiên chia tay cũng không khó khăn là bao. Lúc này bọn họ - cặp đôi “môn không đăng, hộ không đối”, chỉ vì trời xui đất khiến mà đi chung đường xem như thật sự đường ai nấy đi.
Trái lại khoảng thời gian này Lâm An thường xuyên liên lạc với Trì Y Y. Sau khi biết cô bị bệnh, anh ta còn muốn đến thăm cô, Trì Y Y không muốn anh ta tới ngõ Du Dân nên lấy lý do công việc để từ chối khéo. Nói cũng kỳ quái, lúc chưa ầm ĩ tan vỡ với Lục Cạnh, cô còn có tâm tư đi dụ dỗ Lâm An, sau khi chia tay cô lại ngừng công kích, không còn lòng dạ nào.
Đầu tháng tám, chạng vạng tối thì Trì Y Y kết thúc công việc. Cô đổi lại quần áo của mình, cầm điện thoại nhìn một cái theo thói quen, nửa tiếng trước Lâm An nhắn tin cho cô, hỏi cô đã khỏi cúm chưa.
Trì Y Y trả lời ba chữ “Em khỏe rồi”, suy nghĩ một chút lại hỏi sáng mai anh ta có ở bệnh viện không. Lịch làm việc của cô có một khoảng trống, vừa hay nhân lúc này đi nhổ răng khôn, tránh cho nó lại ầm ĩ đòi nổi dậy.
Lâm An đương nhiên nói có, anh ta hẹn thời gian với Trì Y Y, lại dặn cô ngày mai nhớ phải ăn sáng, tốt nhất là ăn đầy đủ một chút, bởi vì cô sẽ không thể ăn uống bình thường trong vài ngày.
Từ studio ra, Trì Y Y lái xe điện về ngõ Du Dân. Cô vào quán đồ xào ở đầu đường, gọi hai món như thường lệ, lại tình cờ gặp Lý Trạch Vi, anh ta mặc áo phông màu hồng và quần bó, đi giày lười, cả người đầy cợt nhả lẳиɠ ɭơ.
“Người đẹp Y, hết giờ làm rồi à.”
Trì Y Y liếc mắt nhìn Lý Trạch Vi tùy tiện ngồi xuống bên cạnh mình, ánh mắt hướng lên trên, rơi thẳng vào quả đầu bóng loáng đến phát sáng của anh ta, sau đó nhếch khóe miệng hỏi: “Chuẩn bị đi ‘ thị tẩm ’ à.”
“Cô xem cô kìa, vẫn độc mồm độc miệng như vậy.”
Trì Y Y hừ một tiếng.
Chủ quán bê hai món xào lên bàn, Lý Trạch Vi liếc mắt nhìn xong hừ một tiếng: “Ông chủ thiên vị một cách trần trụi luôn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thịt nhiều hơn rau trong món cá chưng thịt đấy, anh ta có ý xấu với cô chắc luôn.”
“Thế anh không có ý xấu với tôi chắc?”
“Sao giống nhau được, tôi theo đuổi cô một cách quang minh chính đại, đâu giống ông chủ này, chỉ toàn lén lén lút lút cho người ta tí ơn huệ nhỏ.” Lý Trạch Vi giả vờ giả vịt rũ cổ áo, ra vẻ nói: “Với lại, sau khi biết cô có bạn trai là tôi lập tức hết hy vọng, tôi cũng là người có nguyên tắc đấy nhé.”
Trì Y Y cười ha ha, vạch trần anh ta, “Anh tự ti thì có.”
“Buồn cười.” Lý Trạch Vi phản ứng rất mạnh, “Tôi cũng mạnh mẽ lắm chứ.”
“Vậy sao anh còn chưa lên No1 trong quán các anh?”
Lý Trạch Vi khụ một tiếng, “Đã nói với cô rồi, tôi là người đứng đắn.”
Trì Y Y vô tình bị chọc cười, cô cầm đũa, gắp một ít thức ăn, nói: “Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn cùng luôn đi, anh trả tiền.”
“Đồ keo kiệt.” Lý Trạch Vi gọi thêm hai món, anh ta nhìn dáng vẻ ăn uống thỏa thích của Trì Y Y thì nhíu mày, “Người có bạn trai như cô sao suốt ngày ăn cơm một mình thế?”
“Chia tay rồi.” Giọng Trì Y Y bình thản, nhét một miếng cơm vào miệng như người không có chuyện gì.
“Chia tay rồi?”
“Ừ.”
“Không phải chứ, mới tháng trước cô còn khoe khoang lắm mà, sao giờ chia tay rồi?”
“Không hợp.”
“Không hợp ở phương diện kia hả, không phải là…” Lý Trạch Vi cố ý để lại khoảng trống, ánh mắt sâu xa.
Trì Y Y cụp mắt im lặng một lát mới trả lời: “Ngoài phương diện anh nói ra, thì những phương diện khác đều không phù hợp.”
Lý Trạch Vi quan sát tỉ mỉ biểu cảm của Trì Y Y, tuy cô ra vẻ không có việc gì, nhưng anh ta vẫn cảm thấy cô có chỗ không giống thường ngày. Trên người cô không còn vẻ đanh đá nữa, cả người giống như con mèo bị mài mòn hết móng vuốt.
“Chia tay thì chia tay, vịt bốn chân thì không có, chứ đàn ông hai chân còn khó kiếm à.”
Trì Y Y biết anh ta có lòng an ủi nên nhoẻn miệng cười.
Lý Trạch Vi bị nụ cười này làm cho say mê, lại ưỡn mặt chỉ chỉ vào mình, “Trước mắt cô có ngay một anh đẹp trai khí thế ngút trời.”
“Anh á?” Trì Y Y liếc anh ta, nói thẳng không nể nang gì: “Thôi cứ đi hầu hạ phú bà đi, đừng vì tôi mà làm chậm trễ ‘ tiền đồ ’ của anh.”
“Tôi nói này, sao cô không biết quý trọng người trước mắt nhỉ?”
Lý Trạch Vi lắm lời, sau khi Trì Y Y trò chuyện với anh ta vài câu tâm trạng đã khá hơn. Cô nghĩ sáng mai nhổ răng xong sẽ không ăn cơm được nữa, nên lập tức không kiềm chế nữa mà đứng dậy đi lấy thêm cơm.
Trì Y Y bưng cơm về, đúng lúc vừa ngồi xuống thì điện thoại vang lên, cô vừa ăn cơm dính trên tay vừa cầm điện thoại xem, thế mà là người của VINE gọi tới.
Trì Y Y đoán đối phương muốn nói với cô về chuyện hủy hợp tác, dù sao công việc này là Tôn Nhất Mạn nể mặt Lục Cạnh nên mới cho cô. Giờ bọn họ đã chia tay, Tôn Nhất Mạn đương nhiên không cần bán phần ân tình này nữa.
Nhưng sự thật không giống như cô nghĩ, người phụ trách của VINE gọi tới là muốn thương lượng với cô về việc chụp hình cho quý sau, Trì Y Y hơi ngơ ngác.
“Sao thế Y Y, cô không rảnh à?” Một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, đối phương phải hỏi lại.
“Có rảnh.” Trì Y Y lấy lại tinh thần, lập tức đồng ý.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Trì Y Y vẫn chưa phản ứng kịp. Cô không biết đây lại là một màn kịch gì, chẳng lẽ Tôn Nhất Mạn còn chưa biết cô và Lục Cạnh đã chia tay? Lục Cạnh không nói cho cô ta biết sao?
Trì Y Y đơ ra một lát, sau đó nhanh chóng chặt đứt niềm mong đợi không đáng tin. Không rối rắm vấn đề này nữa, cô nghĩ thoáng, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không làm cản trở đến công việc.