Dường như Lưu Mai thực sự muốn Trì Y Y quay lại trung tâm thương mại làm người mẫu mặc quần áo cho cô ta. Cô ta không chỉ trả lương cao hơn trước, mà còn hứa cuối năm sẽ chia hoa hồng nữa. Cô ta đưa ra điều kiện rất mê người, nhưng Trì Y Y không bị lay chuyển, cuối cùng uyển chuyển từ chối.
Trì Y Y tìm cớ kéo Lục Cạnh đi dạo trung tâm thương mại. Chờ sau khi cách cửa hàng của Lưu Mai một khoảng xa, Lục Cạnh mới cúi đầu hỏi: "Lúc trước em làm việc ở đây rất mệt nhỉ?"
"Tạm được ạ. Cũng không khác công việc hiện tại là bao, đứng từ sáng đến tối."
"Làm ở đây không vui sao?"
“Nào có công việc gì vui?” Trì Y Y cười nhạo: “Nhưng ở huyện nhỏ thì thoải mái hơn."
"Lúc em ở đây làm người mẫu mặc quần áo, mỗi ngày Bảo Trân đều thay đổi thực đơn, làm món ăn ngon cho em. Còn bây giờ, một ngày ba bữa đều phải lo lắng không biết ăn gì. Hơn nữa ở đây gần nhà, em có thể ở bên cạnh bà nhiều hơn."
Trì Y Y tiếp tục nói: "Thực ra khi làm người mẫu ở đây cũng rất tốt. Dù sao thì công việc mỗi ngày của em đều như vậy cả thôi. Mà cả ngày cũng không cần phải lo lắng có nhận được công việc nào mới nữa hay không."
"Nếu đã như vậy thì tại sao lại từ chối quay lại, em muốn ở lại Ngọc Thành sao?"
“Bởi vì anh đó.” Trì Y Y cười hì hì.
Lục Cạnh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Trì Y Y liếc nhìn anh một cái, đưa cùi chỏ lên chọc chọc người anh: "Anh tin hả?"
"Đùa thôi, anh bị dọa sợ hả?"
Lục Cạnh nhìn sang chỗ khác, mặt không cảm xúc nói "Không có". Cũng không biết là nói anh không tin lời nói của Trì Y Y, hay là không cảm thấy lời nói của cô dọa người.
Trì Y Y rũ mắt xuống, vén tóc: "Yên tâm đi, không phải vì anh đâu. Em không quay về là có lý do của riêng em."
Xung quanh ồn ào huyên náo, cô im lặng một lát, dựa vào Lục Cạnh, sau đó mới nói: "Bởi vì em không muốn trở lại giống như lúc em rời đi."
Trì Y Y ngẩng đầu nhìn Lục Cạnh: "Anh cảm thấy chị Mai đối xử với em như thế nào?"
"Tạm được."
Trì Y Y nói: "Em cảm thấy chị ấy đối xử với em rất tốt. Lúc em thất nghiệp, chị ấy cho em một công việc. Hai năm trước Bảo Trân bị ốm phải nhập viện, cần một khoản tiền, chính là chị ấy đã giúp em tạm ứng trước."
"Chị ấy là đại ân nhân của em, em luôn coi chị ấy như chị gái ruột của mình. Em tin rằng lúc đầu chị ấy đã rất thích em, em có thể giúp chị ấy kiếm tiền. Đáng tiếc..." Trì Y Y nhún vai, không khỏi tiếc hận, nói: "Chồng của chị ấy cũng thích em, không có chuyện gì lại thường trêu ghẹo em."
“Người đàn ông xấu xa, sáng ba chiều bốn*.” Trì Y Y phỉ nhổ một câu, sau đó bình tĩnh nói: “Có lẽ chị Mai nhìn thấy được, cho nên từ đó đối xử với em hờ hững không nóng không lạnh. Có lẽ là người đàn ông chó má kia sau khi bị em từ chối thì nói bậy trước mặt chị ấy. Có một lần ở trong nhà vệ sinh của khu chợ, em nghe thấy chị ấy và chị đại ở cửa hàng bên cạnh nói em đang quyến rũ chồng chị ấy. Chị ấy nói rằng chị ấy thuê em làm người mẫu mặc quần áo là bởi vì chị ấy thấy em rất lẳиɠ ɭơ, có thể câu dẫn đàn ông, để bọn họ tiêu tiền. Chị ấy cho em bát cơm nhưng không ngờ em lại không an phận như vậy, ngay cả chồng của chị ấy cũng không buông tha."
*Sáng ba chiều bốn (nguyên văn là triêu tam mộ tứ): thường xuyên thay đổi quyết định và không có trách nhiệm.
"Phụ nữ á, chính là thích làm khó phụ nữ."
Khi Trì Y Y nói lời này, vẻ mặt và giọng điệu của cô rất bình tĩnh. Điều này không giống như tính cách của cô. Lục Cạnh biết cô có thù tất báo nhưng cũng là người có lương tâm. Dù sao Lưu Mai cũng đã giúp đỡ cô rất nhiều, nên cô mới có thể nhẫn nhịn phần oan ức này.
"Lúc tết em trở về có gặp mặt chị Mai một lần, lúc đó chị ấy đang ồn ào muốn ly dị chồng. Người đàn ông chó má đó nɠɵạı ŧìиɧ. Lúc đó chị ấy hỏi em có muốn quay lại trung tâm thương mại giúp chị ấy không. Em mới không thèm á.” Câu cuối Trì Y Y hơi cường điệu lên cao, có chút khinh thường.
Lục Cạnh khẽ cong môi dưới, biết đây mới thật sự là Trì Y Y, là một người lòng dạ hẹp hòi, thù dai.
"Rất nhiều người trong chợ này đều không ưa em. Nơi càng nhỏ thì lại càng chú trọng đạo lý đối nhân xử thế. Ở huyện này danh tiếng của em không tốt, không có nhiều công việc có thể làm. Thực ra, ngây ngốc ở Ngọc Thành lâu như vậy cũng tốt. Thành phố lớn, nhiều cơ hội. Em muốn kiếm thêm nhiều tiền để gửi cho Bảo Trân, còn muốn sửa lại ngôi nhà đổ nát nữa." Trì Y Y khí thế hùng hồn nói ra tính toán nhỏ của bản thân, ngược lại có chút dễ thương, tinh quái.
Lục Cạnh nhìn Trì Y Y, đáy mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng.
Hoàn cảnh gia đình cô không tốt, từ nhỏ đã phải chịu nhiều thiệt thòi. Nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng nghe cô oán trời trách đất. Bị bắt nạt, chịu thiệt thòi cũng không hận đời, ngược lại càng ngày càng dũng cảm. Người không quen cô thường trông mặt mà bắt hình dong, nhìn bề ngoài của cô sẽ cảm thấy cô là một đóa hoa ăn thịt người. Nhưng trong mắt Lục Cạnh, cô giống như một ngọn cỏ trong tảng đá, nhỏ bé và cứng rắn.
Lục Cạnh đang ngẩn người thì thắt lưng bị cô chọc chọc. Cô nhìn anh nói: "Đi dạo phố với anh sao lại chán thế không biết? Chuyện như vậy mà cũng làm cho mất tập trung."
"Không có." Lục Cạnh ho khan một tiếng: "Vừa rồi em nói gì?"
Trì Y Y chỉ vào cửa hàng quần áo nam trước mặt, hất cằm lên, hào phóng nói: "Đi chọn hai bộ quần áo, em mua cho anh."
"Sao đột nhiên lại lấy lòng anh?"
"Coi như là quà cảm ơn đi. Em không biết Bảo Trân gọi điện thoại cho anh. Anh khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi vậy mà phải về đây với em. Đi đi về về làm trễ nãi công việc của anh rồi."
Sắc mặt Lục Cạnh hơi đông cứng lại. Trì Y Y nói đây là quà cảm ơn, nhưng thật ra là xin lỗi. Cô không những không lợi dụng anh về mặt tiền bạc, mà về mặt nhân tình cũng rất rõ ràng.
“Anh không thiếu quần áo.” Giọng Lục Cạnh hơi trầm.
"Em biết quần áo của anh đủ mặc, nhưng anh nhìn anh đi..." Trì Y Y kéo kéo quần áo của anh, sau đó ngẩng đầu nói: "Mấy loại quần áo hàng hiệu này của anh đi công trường thật lãng phí. Quần áo ở đây rẻ, chất lượng cũng tốt, phù hợp đi chuyển gạch."
Lục Cạnh nhướng mày, cô lại lấy cớ công việc của anh.
Trì Y Y nắm tay Lục Cạnh, kéo anh tới cửa hàng quần áo nam: "Đi thôi."
Trì Y Y và bà chủ cửa hàng quần áo nam quen biết nhau. Trong cửa hàng có ba bốn khách hàng nam đang chọn quần áo. Sau khi Trì Y Y và Lục Cạnh bước vào, bà chủ mỉm cười chào hỏi Trì Y Y: "Cứ chọn đi, có thể mặc thử đấy." Sau đó bận rộn chào hỏi khách hàng đang đứng trước gương mặc thử, miệng cô ta nôn ra hoa sen, khen người đàn ông có diện mạo xấu xí kia thành Phan An.
Trì Y Y chọn một bộ quần áo cho Lục Cạnh, rồi đẩy anh vào phòng thử đồ. Cô đi dạo một vòng trong cửa hàng, đứng trước giá treo nhìn chiếc áo T-shirt trên đó. Đột nhiên cô cảm giác được mông của mình đang bị ai đó chạm vào. Cô lập tức quay đầu lại, thì nhìn thấy một người đàn ông hói đầu đang đứng sau lưng cô, trốn ở một dãy quần áo khác nhìn cô.
Trì Y Y nhíu mày, nhấc chân đứng qua bên cạnh. Một lúc sau lại có cái tay xoa bóp mông cô, còn dùng sức bóp mạnh.
Trì Y Y xoay người, nắm lấy tay người đó, lạnh lùng lớn tiếng hỏi: "Tay có cảm thấy êm không, hả?"
Giọng của Trì Y Y như sấm sét khiến cho mọi người trong quán bị dọa giật mình. Bà chủ nghe thấy thì đi qua: "Y Y, có chuyện gì vậy?"
"Anh ta làm chuyện khiếm nhã với tôi."
Tên hói đầu rút tay ra, gương mặt tức giận, chỉ vào Trì Y Y nói lắp: "Cô...cô...cô ngậm máu phun người. Tôi...tôi...tôi không có chạm vào cô."
"Anh cmn có mặt mà không biết xấu hổ à?"
Lục Cạnh thay xong quần áo, đi ra khỏi phòng thử đồ, đúng lúc nghe thấy câu hỏi tức giận của Trì Y Y, lập tức đi qua hỏi: "Làm sao vậy?"
Trì Y Y ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chỉ: "Tên đầu hói này sờ mông em."
"Cô...cô...cô nói ai là tên đầu hói?"
"Là nói anh đấy, đồ dê xồm."
Hai người chửi nhau anh một câu tôi một câu, khách hàng trong tiệm đều bỏ đi vì ồn ào. Bà chủ còn phải làm ăn, muốn dàn xếp ổn thỏa, cho nên đứng ra giảng hòa: "Ai da, trước tiên đừng nóng giận. Có phải có hiểu lầm gì không? Cửa hàng của tôi nhỏ, rất có thể không cẩn thận đυ.ng phải thôi."
Trì Y Y mở miệng muốn phủ nhận, Lục Cạnh đã lên tiếng trước: "Không có hiểu lầm, cô ấy nói sờ thì chính là sờ."
Tên hói đầu gấp gáp, trán bắt đầu đổ mồ hôi: "Hai...hai...hai người vu oan giá hoạ người khác. Nói...nói...nói tôi sờ cô, có...có...có chứng cứ không? Tôi...tôi...tôi thấy hai...hai...hai người chính là muốn lừa gạt tiền!"
Lục Cạnh cũng lười nói lời vô ích với anh ta, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ vào camera trong góc nói: "Đó không phải là bằng chứng sao."
Trên trán tên hói đổ càng nhiều mồ hôi hơn. Anh ta vẫy tay, gương mặt đầy tức giận: "Tôi...tôi...tôi không lãng phí thời gian với hai...hai...hai người nữa. Thật là xúi...xúi...xúi quẩy!"
Người đàn ông xoay người định rời đi, Lục Cạnh đã đưa tay bắt lấy tay người đàn ông, vặn chéo ra sau lưng, đè người đàn ông vào tường: "Chuyện còn chưa giải quyết xong, muốn trốn sao?"
Tên hói đầu bị đau hét lên: "Anh...anh...anh nhanh buông tay ra. Không phải muốn...muốn...muốn tiền sao, tôi...tôi...tôi đưa là được."
Bà chủ thấy mức độ mâu thuẫn đã lên cao, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Anh trai trẻ này, không nên động chân động tay, anh ta đã nói là bồi thường tiền rồi. Trước tiên anh buông tay ra đi, chuyện gì cũng có thể bàn bạc cả."
Mặt Lục Cạnh không chút biểu cảm, nhìn tên hói đầu kia, ánh mắt hung ác như đại bàng, lại dùng lực đè mạnh, trầm giọng hỏi: "Sờ hay không sờ?"
Tên hói đầu bị đau, đành phải thú nhận: "Sờ... Có sờ"
"Cái tay nào sờ?"
"Phải... Tay phải."
"Sờ mấy lần?"
"Hai... Hai lần."
Lục Cạnh đè tên hói đầu, quay đầu nói với Trì Y Y: "Báo cảnh sát đi."
Bà chủ vừa nghe thấy bọn họ chuẩn bị gọi cảnh sát, lo lắng bản thân sẽ bị liên lụy, lại làm người giảng hòa: "Anh đẹp trai, tôi thấy anh ta sờ hai cái, Y Y cũng không bị thương gì, tôi thấy đừng nên chuyện bé xé ra to, kinh động đến cảnh sát."
Lục Cạnh nghe bà chủ giúp người xấu làm điều ác lại càng không vui, Anh giận tái mặt, không tính chừa cho bà chủ mặt mũi, lạnh lùng nói: "Nếu không gọi cảnh sát, vậy chính là chuyện lớn thành chuyện nhỏ sao."
"Chuyện này..." Bà chủ làm người hòa giải không thành, nên nhìn Trì Y Y đang đứng ở một bên, lộ vẻ mặt khó xử: "Y Y, em xem, chị cũng chỉ là buôn bán làm ăn nhỏ..."
Trì Y Y cũng không ngờ sau khi biết cô bị ăn đậu hũ, Lục Cạnh lại phản ứng dữ dội như vậy. Sau khi bị sờ cô sẽ phản kháng lại, là vì không muốn nén giận để cho người ta chiếm tiện nghi, nhưng cô không nghĩ sẽ ồn ào đến tận đồn cảnh sát. Cô về đây mới có nửa ngày, không muốn lãng phí thời gian lên đám người thối nát này.
"Báo cảnh sát còn phải đi đến đồn cảnh sát. Bảo Trân vẫn đang đợi chúng ta ở chợ nông sản." Cô liếc nhìn tên hói đầu, chán ghét nói: "Dạy cho anh ta một bài học là được rồi."
Lục Cạnh trầm mặc trong chốc lát, nói với tên hói: "Xin lỗi mau."
Lúc này tên đầu hói đã sớm mất đi vẻ kiêu ngạo ban đầu, giống như con chó bị tiếng pháo dọa sợ, cụp đuôi làm theo: "Xin...xin...xin lỗi."
“Nói cho hết câu.” Lục Cạnh không dễ dàng bỏ qua: “Xin lỗi cái gì.”
"Xin...xin...xin lỗi. Tôi tôi tôi không nên sờ...sờ...sờ bạn gái của anh."
Trì Y Y chỉ ngón tay về phía tên hói, làm ra vẻ chị cả, dạy dỗ anh ta: "Nghe cho rõ đây, lần này là tôi đại nhân đại lượng. Lần sau lại để tôi nhìn thấy anh ăn đậu hũ của người khác, tôi sẽ chặt đứt cái tay này của anh."
Tên đầu hói liên tục van xin tha thứ.
Lục Cạnh lùi về phía sau, buông tay đang chế trụ tên hói đầu. Tên hói được tự do, đầu cũng không ngoảnh lại, ôm hai tay bỏ chạy.
Vì có khúc đệm nhỏ như vậy, nên Lục Cạnh và Trì Y Y không còn tâm trạng đi mua sắm nữa. Lục Cạnh đã thay quần áo lại. Trì Y Y chọn hai chiếc áo T-shirt kiểu dáng đơn giản rồi tính tiền, sau đó kéo Lục Cạnh rời khỏi cửa hàng.
Khi đi xuống tầng, Trì Y Y nói với Lục Cạnh: "Lúc nãy anh siêu cấp đẹp trai, đúng chuẩn một người bạn trai."
Lục Cạnh nhìn cô: "Thích à?"
Trì Y Y nhìn anh: "Không ngờ em bị bắt nạt, anh sẽ tức giận như vậy."
Cô nói đùa: "Là ham muốn chiếm làm của riêng sao?"
Lục Cạnh nhíu mày: "Phản ứng bình thường thôi."
"Mới không có đâu." Trì Y Y liếc nhìn anh một cái: "Bình thường người ta sẽ cảm thấy bị sờ hai ba cái cũng chẳng có gì to tát, cũng chả thiếu đi một miếng thịt nào. Anh có tin là lúc nãy nhất định bà chủ nghĩ em đang giả vờ trong trắng thanh cao không."
"Em đã từng làm người mẫu mặc áo quần ở đây. Hầu như những người trong chợ này đều biết em, mà em cũng biết bọn họ thường nói gì về em. Nếu hôm nay không có anh ở đó, lúc nãy bà chủ nhất định sẽ nghĩ em đang quyến rũ tên đầu hói kia, nói không chừng còn trào phúng em đôi câu."
Trì Y Y quay người nhìn lên tầng trên: "Lúc này nói không chừng bọn họ đang tụ tập lại thảo luận về em. Chuyện ban nãy cũng đủ để cho bọn họ nói cả ngày."
Phía trước có một đám người đi đến, Lục Cạnh kéo Trì Y Y qua một bên: "Đã như vậy, em còn tới đây."
“Ở đây mở cửa để làm ăn mà. Em không trộm không cướp, tại sao lại không tới?” Trì Y Y hất cằm: “Em không chỉ muốn tới, em còn muốn quang minh chính đại tới đây. Bọn họ muốn nhìn em chê cười, em càng muốn sống tốt, không để cho bọn họ như ý."
Lục Cạnh cong môi.
Trì Y Y nhìn Lục Cạnh, thờ ơ nói: "Phong bình* của em không quá tốt, anh hẳn là đã từng nghe qua nhỉ."
*Phong bình “风评": Đánh giá phẩm chất, hành vi và ảnh hưởng của ai đó hoặc của sự vật, sự việc nào đó.
Lục Cạnh không đáp.
Trì Y Y vén tóc, trong trẻo nói: "Nếu như anh-"
“Anh ăn cơm từ trước đến nay đều không xem đánh giá.” Lục Cạnh liếc nhìn Trì Y Y, trực tiếp ngắt lời cô: “Đồ ăn ngon hay không, anh thích thì tự mình nếm thử.”
Trì Y Y hơi sửng sốt. Một lúc sau cô mới hiểu ra ý của anh, khóe miệng không nhịn được cong lên, nhưng vẫn mắng anh một câu: "Ông nội anh, anh mới là đồ ăn đấy."