Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 7

Mây mưa qua đi, trong xe chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Trì Y Y nhắm mắt, cả người không còn sức lực nằm xuống ghế sau. Lục Cạnh sáp lại gần, hôn lên sau gáy lấm tấm mồ hôi của cô. Cô không nhịn được giật mình, giọng nói nhẹ nhàng như làm nũng: “Tha cho em đi."

Lục Cạnh cắn dái tai cô, cười nói: "Không phải lúc nãy rất kiêu ngạo sao, bây giờ biết sợ rồi à?"

Trì Y Y hối hận rồi. Cô không nên kɧıêυ ҡɧí©ɧ Lục Cạnh. Mới một trận lúc nãy thôi mà cô còn tưởng rằng anh thật sự muốn làm chết cô.

“Em sai rồi.” Trì Y Y co được giãn được, mở mắt ra nhìn Lục Cạnh bằng ánh mắt đáng thương.

Lục Cạnh thấy cô nhận sai, anh hài lòng cong khóe môi, đưa tay lên nhéo má cô, đứng dậy vươn tay về phía ghế lái tìm kiếm.

Trì Y Y tưởng anh lại lấy bao, trong lòng cô run lên, vội vàng đưa tay ra kéo tay anh lại, giọng nói sợ hãi: "Anh không mệt hả, lại nữa hả?"

Lục Cạnh quay đầu nhướng mày: "Anh không phải không mệt, chỉ là không có bao. Hôm nay trước tha cho em."

“Thảo nào.” Trì Y Y lẩm bẩm, chẳng trách anh vẫn luôn nhịn không bắn.

Cô buông tay ra, Lục Cạnh cúi người xuống chỗ ghế lái cầu cầm lấy hộp thuốc lá. Trì Y Y ngửi thấy mùi thuốc đã thích ngay. Cô miễn cưỡng chống cơ thể ngồi dậy, kéo thắt lưng, đưa tay cầm điếu thuốc từ trong miệng anh, ngậm vào miệng hút một hơi.

Trì Y Y học xong cấp ba thì không đi học nữa, năm mười tám tuổi tràn đầy sức trẻ thì bước chân vào xã hội. Công việc đầu tiên của cô là đến hộp đêm làm bồi rượu. Môi trường ở đó vàng thau lẫn lộn. Cô đã từng thấy các chị em không biết hút thuốc bị khách hàng ép buộc phải hút thuốc lá. Vì để tránh bị trêu chọc, nắm chắc chủ động, cô ép mình học hút thuốc và uống rượu, cũng học được cách khôn khéo đưa đẩy.

Cô nghiện thuốc lá. Sau khi bước chân vào nghề người mẫu, cô sợ hút nhiều sẽ làm răng và da xấu đi, cho nên cố ý bỏ nhưng vẫn luôn không thành công. Sau đó cô không cưỡng ép bản thân nữa, mà chỉ khống chế số lượng thuốc lá lại.

Lục Cạnh hút thuốc lá rất nhiều. Trì Y Y hút hai hơi để giải tỏa cơn nghiện, khói thuốc khiến cô cảm thấy thư thái hơn. Cô đưa điếu thuốc trở lại miệng Lục Cạnh, lười biếng nói: “Lần trước còn dư lại hai cái đều ở đây à."

Lục Cạnh ngậm điếu thuốc, híp mắt, hai má hơi lõm xuống, sau đó nhả ra khói: "Nếu không thì sao? Ngoại trừ em, anh xe chấn với ai hả?"

Trì Y Y khẽ cười: "Nghe nói trên công trường có rất nhiều công nhân đều đi tìm gái bao, anh không tìm hả?"

“Không.” Lục Cạnh bình tĩnh đáp.

“Thật sao?” Trì Y Y nhìn anh: “Một lần cũng chưa từng đi à?"

“Có đi nhưng không tìm.” Lục Cạnh nói thật, nói thẳng: “Sợ bị bệnh.”

Ở công trường có rất nhiều đàn ông, cuộc sống buồn tẻ, mỗi lần phát lương không có chỗ tiêu xài, nhiều công nhân sẽ tìm đến một quán massage để thoải mái một phen. Lúc anh mới vào đơn vị xây dựng, để tạo mối quan hệ tốt với công nhân, Lục Cạnh cũng đi cùng bọn họ đến mấy chỗ kia, nhưng từ trước đến nay anh đều chỉ diễn trò, chưa bao giờ vượt qua ranh giới.

Anh không nhận mình là chính nhân quân tử Liễu Hạ Huệ, nhưng anh không đói đến mức cái gì cũng ăn.

Trì Y Y cười tủm tỉm, "Em xác định anh có nhiều định lực á."

Lục Cạnh hạ cửa kính xe, gạt tàn thuốc ra bên ngoài, liếc mắt nhìn cô một cái, ậm ừ nói: "Anh không có định lực, lần đầu tiên gặp em ở công trường đã trực tiếp ăn em rồi."

"Nói như vậy, lúc đầu anh quả thực rất muốn ngủ với em."

Lục Cạnh không phủ nhận, mà còn thừa nhận một cách vui vẻ: "Đều là đàn ông, anh không cao thượng hơn chủ thầu."

Trì Y Y nhíu mày: "Em cho anh cơ hội, nhưng anh không muốn."

Lần đó, Lục Cạnh đã giúp Trì Y Y giải quyết chuyện chủ thầu bới lông tìm vết. Trì Y Y mời anh ăn cơm. Hai người ăn thịt nướng ở quán ăn nổi tiếng của huyện, uống chút rượu, lúng ta lúng túng hời hợt nói chuyện đôi câu. Lúc sắp kết thúc, Trì Y Y nói rằng gần đó có một khách sạn, hỏi anh muốn đi khách sạn nào.

Trì Y Y không phải hình mẫu mà Lục Cạnh luôn thích, nhưng lúc đó anh đã thực sự động tâm. Anh là đàn ông. Đàn ông là cầm thú, lúc nào cũng có thể động dục.

Tối hôm đó bọn họ đi từ khách sạn này sang khách sạn khác. Lục Cạnh nhìn không chớp mắt, thực ra trong đầu anh, lý trí và thú tính đang đánh nhau. Anh bỏ lỡ tất cả các khách sạn, cuối cùng lý trí chiến thắng. Anh đưa Trì Y Y về nhà rồi tạm biệt.

Sau ngày hôm đó, anh ở lại huyện Tiểu Trì thêm hai tháng nữa. Là một người đàn ông khỏe mạnh, ở trên công trường một tháng, không có phụ nữ bên cạnh thì du͙© vọиɠ dễ dàng dư thừa, suốt mấy đêm liền anh đều mơ thấy Trì Y Y, giống như bị đầu độc, thậm chí còn hối hận lúc đó giả vờ quân tử cái gì.

Trì Y Y không cho anh cơ hội để hối hận. Sau đêm đó cô rời khỏi huyện Tiểu Trì. Lục Cạnh nghĩ bọn họ vốn chỉ là hai người xa lạ lướt qua nhau trong cuộc đời này. Nhưng anh không ngờ bọn họ lại gặp nhau ở Ngọc Thành, lại còn hẹn hò nữa, như drama vậy.

Lục Cạnh ngậm điếu thuốc trong miệng, thất thần trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu lại cà lơ phất phơ nói: "Vậy nên mới nói anh có định lực."

Trì Y Y trợn mắt, hừ lạnh: "Vậy sao anh không có định lực đến cùng."

"Từ chối cám dỗ thích hợp gọi là định lực. Người đàn ông hoàn toàn không bị sắc đẹp lay động không phải là thánh nhân, mà là không được. Đường Tăng chính là không được." Lục Cạnh ngụy biện. Anh cắn điếu thuốc, cúi đầu phủi phủi tàn thuốc rơi trên đũng quần, thuận tiện kéo khóa quần lại, đổi chủ đề, tùy tiện hỏi một câu: "Ngày mai còn đi chụp ảnh không?"

"Không có."

"Nghỉ à?"

"Vâng."

Lục Cạnh kẹp điếu thuốc bằng ngón cái và ngón trỏ: "Định làm gì?"

“Em đi nhổ răng.” Trì Y Y nói, theo bản năng liếʍ chiếc răng khôn của mình.

Gần đây, nướu của cô cứ thỉnh thoảng bị viêm, sưng, đau nhức. Có khi đau cả đêm không ngủ được. Thấy cô như vậy, Mạnh Bình đã giới thiệu một bệnh viện nha khoa nhỏ nổi tiếng ở Ngọc Thành cho cô. Mà thời gian gần đây, mỗi ngày cô đều đi chụp ảnh, không tiện đi nhổ răng. Hôm nay đã chụp ảnh xong, công việc làm người mẫu của VINE kết thúc, cô dự định ngày mai sẽ đi khám răng.

"Nhổ răng?"

Trì Y Y gật đầu: "Răng khôn bị viêm, rất đau nên em nhổ đi cho rồi."

Lục Cạnh nhíu mày: "Bao lâu rồi?"

"Một tháng rồi."

"Tại sao không nói cho anh biết?"

Trì Y Y ngạc nhiên: "Nói cho anh biết làm gì, cũng không phải là chuyện gì quan trọng. Anh cũng không phải là nha sĩ. Hơn nữa bình thường anh có chuyện đau đầu nhức óc cũng có nói với em đâu."

Lục Cạnh ngậm miệng, sau đó nghĩ lại bọn họ bình thường vốn không nói chuyện với nhau nhiều. Lúc anh ở trên công trường, bọn họ không thể đảm bảo ngày nào cũng gọi điện thoại cho nhau. Mất liên lạc với nhau mấy ngày liền cũng là chuyện bình thường, căn bản không giống như đang hẹn hò, chứ đừng nói tới hỏi han quan tâm nhau một câu.

Một mối quan hệ trăm ngàn chỗ hở.

Lục Cạnh dụi điếu thuốc, ném vào gạt tàn thuốc trong xe, hỏi cô: "Đã hẹn ở bệnh viện chưa?"

"Bạn em đã giới thiệu cho em một bệnh viện nha khoa. Trước đây cô ấy đã từng nhổ răng ở đó, khá đáng tin cậy."

"Hẹn lúc mấy giờ?"

"Mười giờ sáng."

"Anh đưa em đi."

Trì Y Y ngạc nhiên vì sự quan tâm của Lục Cạnh. Không biết nghĩ như vậy có thích hợp hay không, nhưng cô có cảm giác tựa như hồi quang phản chiếu*.

*Hồi quang phản chiếu: ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời (trong truyện là sự ngọt ngào trước lúc chia tay).

"Không cần đâu. Anh cứ bận việc của anh đi. Em tự đi cũng được."

Giọng điệu hoàn toàn từ chối, Lục Cạnh biết cô nói không cần chính là không cần, tuyệt đối không phải là loại lạt mềm buộc chặt. Cô độc lập, hoặc chính là một người không muốn dựa dẫm vào anh một chút nào cả.

Lục Cạnh im lặng, không mở mắt, nhàn nhạt đáp: "Tùy em."

Trì Y Y quả thực không muốn dựa dẫm vào Lục Cạnh, lý do rất đơn giản là cô không muốn lúc chia tay sẽ đau khổ. Nhưng trong chuyện nhổ răng cô lại không nghĩ nhiều đến thế. Cô không muốn Lục Cạnh đưa cô đi, chỉ vì không muốn để cho anh nhìn thấy bộ dạng cô nằm ghế điều trị há to miệng.

Phụ nữ đều quan tâm đến những chi tiết này, Lục Cạnh là trai thẳng nên cơ bản sẽ không hiểu. Trì Y Y cũng không muốn tâm tư nhỏ bé của mình bị lộ ra ngoài.

Mở cửa sổ một lúc, sau khi mùi trong xe phân tán đi bớt, Lục Cạnh mở cửa đi về phía ghế lái, nhìn vào kính chiếu hậu: "Em về nhà ư?"

Trì Y Y lười biếng ngả người ra sau, đưa tay vuốt mái tóc rối tung, khoanh tay trước ngực nhìn anh: "Bây giờ em có thể đi đâu với bộ dạng này hả?"

Lục Cạnh nhìn lại cô: "Sang chỗ của anh."

Trì Y Y run rẩy, lập tức thức thời bày ra bộ dạng cô vợ bé: "Anh trai à, hôm nay thực sự không được. Nếu làm nữa thì sẽ hỏng mất... Đưa em về nhà đi."

Lục Cạnh cúi đầu thản nhiên cười, đạp ga đánh tay lái, lái xe rời khỏi công trường.

Lúc đến ngõ Du Dân, Trì Y Y đã mặc xong quần áo. Cô từ băng ghế sau tiến lên ghế trước, lấy áo chống nắng và túi xách, mặc áo khoác vào rồi liếc nhìn Lục Cạnh: "Em về đây."

Cô vừa đặt tay lên nắm cửa, định mở cửa thì Lục Cạnh đã gọi cô.

Trì Y Y quay đầu lại, ánh mắt Lục Cạnh dừng ở trên mặt cô. Cảnh tượng cô và người đàn ông lúc nãy trò chuyện cứ lởn vởn trong đầu anh không thể nào dứt ra được.

"Gì vậy?"

Lục Cạnh hoàn hồn, cũng không hỏi cái gì, chỉ vào môi anh: "Son môi trôi hết rồi."

Trì Y Y buông tay nắm cửa, lấy chiếc gương nhỏ trong túi xách ra soi. Lúc ăn lẩu xong cô có tô lại son, bây giờ quả nhiên đã loang lổ, còn có vết lem.

Cô không tô lại son, chỉ đơn giản lấy một tờ giấy lau hết vết son trên miệng, cuối cùng ném tờ giấy lên người Lục Cạnh: "Anh cũng lau đi, em đi đây."

Trì Y Y nói xong thì xuống xe, đỡ eo, nhìn trái nhìn phải rồi đi vào ngõ.

Quay về chỗ ở, Trì Y Y lập tức đi tắm rửa. Lục Cạnh tối nay phát tinh giống như chó điên cắn lung tung, chơi cô đến nỗi trên cơ thể cô không có chỗ nào lành lặn, khắp nơi đều có đốm nhỏ. Có điều cô cũng không oán trách, vì lửa là do cô cố ý đốt lên mà.

Cô không phải không bỏ được anh, chỉ là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tâm tình có chút biến hóa. Đêm nay là chuyện ngoài ý muốn. Nếu ngày mai anh đề nghị chia tay, cô cũng không ngại thành toàn cho danh tiếng tốt của anh.

Trì Y Y ngủ thẳng một giấc, chín giờ dậy vội vàng tắm rửa, sau khi qua loa bôi kem dưỡng, cô do dự một chút, vẫn là trang điểm nhẹ nhàng. Mặc dù đi khám răng nhưng phải luôn giữ ngoại hình có tính cạnh tranh nhất. Ai biết được ngày nào đó cô được người tìm ngôi sao nhìn trúng hay không?

Sau khi bôi kem chống nắng, Trì Y Y đội mũ chống nắng và đeo kính râm đi ra ngoài. Hôm nay ánh nắng gay gắt, chưa đến giữa trưa đã hực nóng. Phòng khám răng mà Mạnh Bình giới thiệu là ở thành phố mới, cô muốn lái xe đạp đi qua nhưng sắp đến giờ hẹn, với lại cô sợ bị phơi nắng, cuối cùng vẫn cắn răng cắn lợi gọi xe.

Sau khi trả tiền taxi mấy chục tệ, Trì Y Y rất đau lòng, có chút hối hận vì tối hôm qua đã từ chối Lục Cạnh. Tài xế miễn phí không dùng, lại đi đưa tiền cho người ngoài.

Phòng khám răng do Mạnh Bình giới thiệu nằm trên đường Tân Dân. Trên con đường này có vài bệnh viện tư nhân: Tiêu hóa, phụ khoa, nam khoa... Trì Y Y đi theo hướng dẫn, cuối cùng tìm thấy phòng khám răng mà Mạnh Bình giới thiệu. Cô tháo kính râm, nhìn vào phòng khám thông qua cửa kính thủy tinh. Lúc nhìn thấy mấy dụng cụ không biết tên kia, cô nhịn không được rùng mình.

Tối hôm qua cô lại bị đau răng, trằn trọc đến một hai giờ sáng mới ngủ được. Tuy rằng đau dài không bằng đau ngắn, cô cũng hạ quyết tâm nhổ chiếc răng khôn phiền phức này đi. Nhưng khi chuyện ập đến trên đầu, cô thực sự có chút sợ hãi.

"Đến khám răng hả?"

Trì Y Y đang định bỏ cuộc nửa chừng thì nghe thấy phía sau có người hỏi. Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn nở nụ cười ấm áp.

Lúc Lâm An nhìn thấy Trì Y Y thì giật mình, nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi mới dò hỏi: "Y Y phải không?"

Trì Y Y nhìn thấy đối phương thực sự nhận ra mình thì không khỏi ngạc nhiên, nghĩ thầm cô là một người mẫu nho nhỏ, hẳn là còn chưa đến mức được người nhận ra trên đường.

“Em không nhớ anh hả?” Lâm An có vẻ hơi mất mát.

Trì Y Y nghi ngờ nhìn anh ta, đột nhiên phúc đến thì lòng cũng sáng ra, kinh ngạc nói: "Lâm... Lâm An?"

Lâm An nở nụ cười: "Là anh."

Trì Y Y nhìn anh, bừng tỉnh đại ngộ.

Trì Y Y lúc nhỏ không phải là một học sinh ngoan trong mắt thầy cô. Tính cách ngỗ ngược, lại học không giỏi. Mặc dù trong thời kỳ phản nghịch không đi bắt nạt người khác, nhưng những chuyện mà nhà trường cấm thì cô làm không ít, trong đó có chuyện yêu sớm.

Trì Y Y không phải kiểu con gái mười tám tuổi mới có sự thay đổi. Từ nhỏ cô đã quen nghe người ta khen mình xinh đẹp, ngay cả lũ nhóc hàng xóm đều nói muốn cưới cô làm vợ. Sau khi lên cấp ba, các chàng trai vây xung quanh cô càng nhiều. Có điều lúc đó cô cũng phản nghịch, không thích bạn nam chủ động xum xoe cô mà thích những người lạnh lẽo phớt lờ cô, chẳng hạn như học bá Lâm An.

Lâm An là mối tình đầu của Trì Y Y. Lúc đầu là cô bá vương ngạnh thượng cung*, xum xoe, chặn đường, mặt dày mày dạn theo đuổi người ta tới tay. Bọn họ yêu nhau được một học kỳ. Lúc lên lớp mười một, Lâm An chuyển nhà rời khỏi huyện Tiểu Trì, cũng chuyển trường luôn.

*Bá vương ngạnh thượng cung (Bá vương dùng sức kéo cung): thành ngữ Trung Quốc, ám chỉ những người cưỡиɠ ɠiαи; cậy mạnh bức hϊếp.

Khi đó bọn họ còn nhỏ, không có điện thoại di động, nhà Trì Y Y cũng không có máy tính. Lâm An viết thư cho cô, hai người thư từ qua lại. Mặc dù xe ngựa chạy rất chậm* nhưng đoạn tình cảm ngây ngô này không kéo dài được bao lâu. Trì Y Y không phải là người cổ đại, dựa vào mấy dòng thư ngắn ngủi mà thỏa mãn. Bởi vì không gặp nhau trong một thời gian dài, tình cảm của cô với Lâm An cũng dần phai nhạt.

*Xe ngựa chạy rất chậm: Đầy đủ của câu này là "Xe ngựa chạy rất chậm, thư tín rất dài, cả đời này yêu một người là đủ rồi".

Thư trả lời của cô với anh ta càng ngày càng ngắn đi, cuối cùng dứt khoát không trả lời nữa. Dần dà, bọn họ cũng cắt đứt liên lạc với nhau.