Hôm Nay Chúng Ta Sẽ Chia Tay

Chương 5

Công việc hôm nay của Trì Y Y vẫn là người mẫu cho VINE, chụp ngoại cảnh. Cô đến địa điểm chụp từ sáng sớm, trang điểm, thay quần áo, tạo dáng dưới cái nắng chói chang. Một bộ chụp mười mấy bức ảnh thì cô phải tạo mười mấy kiểu dáng, không được trùng lặp. Thông thường các shop online sẽ không yêu cầu ảnh người mẫu quá cao, nên tốc độ hậu kỳ chỉnh sửa rất nhanh, nhưng VINE có ý định phát triển theo hướng thương hiệu quần áo cao cấp, cho nên yêu cầu chất lượng ảnh chụp sản phẩm tương đối cao.

Đến chiều thì chuyển sang chụp trong nhà, vừa mới chụp được hai bộ thì Tôn Nhất Mạn đến. Cô ta bảo trợ lý phát đồ uống lạnh cho mọi người, cực kỳ tốt bụng nói: "Mọi người làm việc vất vả rồi, uống nước rồi nghỉ ngơi một chút đi."

Trì Y Y lập tức bước sang một bên, cởi giày cao gót, đi đôi dép lê đã chuẩn bị sẵn, tìm một chiếc ghế ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tôn Nhất Mạn cầm một chai nước lạnh đi tới trước mặt Trì Y Y, đưa cho cô, cười hỏi thăm nói: "Em vẫn luôn đi giày cao gót khiến chân không thoải mái nhỉ."

Trì Y Y nhận lấy đồ uống, nói cảm ơn rồi đáp: "Còn tốt, chỉ là bắp chân đau."

Tôn Nhất Mạn ngồi xuống cái ghế bên cạnh cô, giống như là tùy tiện nhắc: "Trưa nay chị và Lục Cạnh ăn cơm, vốn định gọi em sang nhưng anh ấy nói em phải đi làm, không tiện lắm."

Cô ta cười hai tiếng: "Em xem anh ấy có bị ngốc không. Chị là bà chủ, em làm việc cho chị, chị gọi em ra ăn cơm thì có gì mà bất tiện."

Trì Y Y dùng răng cắn mở bịch nước, nhét ống hút vào trong chai nước uống, uống một ngụm nước chanh rồi nói: "Hai người là bạn tốt lâu ngày không gặp. Anh ấy chỉ muốn đi ăn cơm một mình với chị, chê em vướng víu."

“Chị sợ em ghen.” Tôn Nhất Mạn cười như không cười.

"Làm gì có. Chị và anh ấy quen biết nhau lâu hơn em, giao tình sâu, ăn một bữa cơm mà thôi. Em không phải là người hẹp hòi." Cho dù có để ý đi chăng nữa, cô cũng không thể quản được việc của Lục Cạnh, trong lòng Trì Y Y nói thầm. Cô cắn ống hút nhìn Tôn Nhất Mạn: "Mà chị cũng là người có bạn trai. Anh Triệu tốt hơn Lục Cạnh nhiều."

Tôn Nhất Mạn nghe nhắc đến Triệu Vũ, trong lòng không vui, đáp lại: "Lục Cạnh cũng rất tốt."

"Anh ấy chính là một người chuyển gạch trên công trường. Gia cảnh hay công việc đều kém hơn rất nhiều so với anh Triệu, tính tình cũng kém nữa."

Tôn Nhất Mạn biết Lục Cạnh chưa từng nói chuyện của gia đình anh cho Trì Y Y, nếu không thì Trì Y Y cũng sẽ không nói những lời như vậy. Nghĩ vậy cô ta lại có cảm giác ưu việt hơn. Dù sao thì cô ta và Lục Cạnh đã quen biết nhau từ nhỏ, so với người ngoài thì cô ta hiểu rõ anh hơn.

"Như vậy, tại sao em vẫn ở bên cạnh anh ấy?"

"Chỉ là... Chưa đến mức phải tiến tới bước chia tay."

Trì Y Y nói thật. Sau vụ uống rượu làm loạn, cô và Lục Cạnh trời xui đất khiến mới tiến tới với nhau. Quả thực không biết sao lại có thể ở bên nhau một thời gian dài như vậy.

Vào giữa năm ngoái, cô đi theo chị A đến tham dự một bữa tiệc tối do Tôn Nhất Mạn tổ chức, bởi vì cô đánh giá quá cao tửu lượng của mình, không cẩn thận uống quá nhiều. May mà tối hôm đó có Lục Cạnh, sáng hôm sau tỉnh lại, cô thấy người nằm bên cạnh cô là anh thì thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đều là người trưởng thành, vốn dĩ những chuyện thế này sau khi tỉnh dậy sẽ xem như là ngầm hiểu ý nhau rồi cho qua, nhưng Trì Y Y lại có suy nghĩ biếи ŧɦái.

Cô chỉ mới đến Ngọc Thành một khoảng thời gian, bà cô luôn cảm thấy công việc ở thành phố lớn quá mệt mỏi, lại lo lắng cô một mình ở bên ngoài làm việc vất vả, cứ năm ba ngày lại gọi điện thoại giục cô trở lại huyện nhỏ xem mắt. Người già tư tưởng phong kiến, luôn cảm thấy phụ nữ đến tuổi tìm được một người đàn ông gả đi mới là an ổn.

Trì Y Y bị nói đến phiền, muốn tìm một người đàn ông ở thành phố yêu đương cũng để chặn cái miệng của bà. Đàn ông theo đuổi cô rất nhiều, nhưng người nào người nấy chưa ăn hết hai bữa cơm, thi từ ca phú còn chưa nói xong, thì đã nóng lòng muốn lên giường thảo luận triết lý với cô. Thậm chí có những người đàn ông đã có gia đình lại đưa ra giá niêm yết muốn bao nuôi cô.

Trì Y Y mãi không tìm được đối tượng thích hợp, thẳng cho đến khi cô gặp Lục Cạnh. Cô nghĩ bọn họ ngủ cũng đã ngủ rồi, cô không cần phải đắn đo xem anh có muốn lừa cô lên giường hay không. Hơn nữa anh đã giúp cô hai lần, tạm thời coi như không tệ. Chủ yếu là bà của cô ở quê biết anh. Lần trước được anh giúp đỡ, bà có có ấn tượng rất tốt với anh.

Muốn tìm người chặn miệng bà tạm thời, không thể nghi ngờ Lục Cạnh là ứng cử viên thích hợp nhất. Cho nên sau khi tỉnh lại, Trì Y Y nhanh chóng hỏi anh có độc thân không, sau đó đưa ra đề nghị quan hệ qua lại. Cô không biết lúc đó trong lòng Lục Cạnh suy nghĩ thế nào, mà sau này cũng không hỏi. Có thể là anh cảm thấy ngủ với cô rồi phải chịu trách nhiệm, hoặc cũng có thể chỉ là chơi đùa, cho nên mới đồng ý.

Bọn họ bắt đầu mối quan hệ yêu đương chẳng ra làm sao. Vốn cho rằng mối quan hệ này sẽ sớm chết yểu, nhưng không ngờ hai người đã hẹn hò được một năm.

Trên thực tế, trong một năm nay, thời gian bọn họ chung đυ.ng với nhau nếu tính đâu ra đấy thì không dài. Lục Cạnh là một kỹ sư, người chạy theo dự án, quanh năm suốt tháng cơ bản không ở lại Ngọc Thành. Thỉnh thoảng nghỉ ngơi trở về thì bọn họ cũng chỉ lăn lộn trên giường. Mạnh Bình nói bọn họ là bạn tình, Trì Y Y không đồng ý với lời nói đó. Lục Cạnh ở công trường một tháng, cho dù cô có muốn làm xxx cũng không nhất định phải đi tìm anh. Cho nên mối quan hệ của bọn họ còn thua kém cả bạn tình nữa.

Bọn họ vẫn chưa chia tay, không phải vì tình cảm tốt đẹp ra sao. Mà ngược lại Trì Y Y cảm thấy, cô và Lục Cạnh đang ở trong tình trạng bất cứ lúc nào cũng sẽ tan vỡ, thời điểm nào cũng có thể chia tay, chẳng qua hiện tại không ai đề cập đến thôi. Loại quan hệ này đương nhiên không bình thường, tiếp tục kéo dài cũng chẳng được bao lâu.

"Y Y, Y Y?"

Trì Y Y phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Chị Mạn, chị vừa nói cái gì?"

Tôn Nhất Mạn nhìn cô, tuy rằng khóe miệng mang theo ý cười, nhưng đáy mắt lại rất lạnh nhạt, cô ta nói ẩn ý: "Chị nói Lục Cạnh đã trải qua nhiều đoạn tình cảm rồi nhưng đều là người bị đá, thật đáng thương. Cũng may gặp được em, bao dung với anh ấy."

Mặc dù ngoài miệng Trì Y Y chê anh, nhưng thực ra cô cảm thấy anh không đến nỗi tệ, ít nhất gương mặt đẹp trai, công việc tốt. Cô không nghĩ anh lại là người bị đá.

Có một loại đàn ông sợ mang danh phụ tình, cho nên luôn nghĩ cách khiến cho người phụ nữ nói lời chia tay trước. Trì Y Y nghĩ, Lục Cạnh hiện tại không phải đang chờ cô chủ động đưa ra đề nghị chia tay, thành toàn danh tiếng tốt của anh đấy chứ.

Trì Y Y nhấp hai ngụm nước chanh, sau đó nói: "Vậy thì em phải giữ lấy truyền thống tốt đẹp này, không để cho anh ấy quăng em."

Tôn Nhất Mạn nở nụ cười thật sâu.

Uống một hơi cạn sạch, Trì Y Y đứng dậy: "Chị Mạn, em đi làm việc tiếp đã."

Tôn Nhất Mạn cũng đứng dậy, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, hỏi cô: "Y Y, tối hôm qua chị đã đưa thông tin liên lạc của em cho David. Chính là ông chủ cửa hàng nội y tình thú. Anh ta kết bạn với em chưa?"

"Vâng, kết bạn rồi."

"Hai người nói chuyện như thế nào?"

"Tốt lắm, em đã hẹn thời gian gặp mặt anh ta."

"Lục Cạnh..."

"Anh ấy không bao giờ hỏi về công việc của em, chị yên tâm đi. Cho dù có hỏi thì em cũng sẽ không bán đứng chị."

Tôn Nhất Mạn lộ ra vẻ mặt áy náy: "Chị cũng chỉ là muốn giúp em thôi."

Trì Y Y hào phóng nói cảm ơn: "Cảm ơn chị Mạn, đây vốn là công việc của em. Sau này chị có cơ hội việc làm gì thì nhớ đẩy qua cho em nha."

...

Lục Cạnh tranh thủ kỳ nghỉ, buổi chiều trở về nhà cũ. Lúc anh đến, ông cụ Thẩm bà cụ Nhạc - Ông ngoại và bà ngoại của anh đang đánh cờ trong sân, nhìn thấy anh thì vô cùng vui mừng.

"Cháu trở về sao không nói trước một tiếng?" Bà cụ Nhạc đang chơi cờ cũng dừng lại, lập tức đứng lên chào đón Lục Cạnh, nở nụ cười: "Trở về Ngọc Thành từ khi nào? Ăn cơm chưa?"

"Cháu mới về tối hôm qua, cháu ăn rồi ạ."

Bà cụ Nhạc nhìn anh từ trên xuống dưới, đau lòng nói: "Sao lại gầy đi rồi? Làm việc ở công trường vất vả lắm nhỉ."

Lục Cạnh còn chưa trả lời thì ông cụ Thẩm đã lên tiếng trước: "Xem bà nói cái gì kìa, đi làm mà không chịu khổ thì đừng có làm."

“Ông còn dám nói.” Bà cụ Nhạc liếc nhìn ông bạn già, bất mãn nói: “Nếu không phải ông giật giây, Tiểu Cạnh sao có thể học cái ngành kỹ sư xây dựng dân dụng kia được. Sau khi tốt nghiệp không đi làm ở viện thiết kế mà lại chạy ra công trường chịu khổ."

“Người trẻ cần phải trau dồi rèn luyện nhiều hơn, tương lai mới làm nên trò trống được.”

"Tiểu Cạnh không phải là cháu ngoại ruột của ông hả? Ông làm ông ngoại mà không biết đau lòng thằng bé một chút nào."

"Uyển Chi, bà đừng có vu oan cho tôi, tôi cũng chỉ là muốn tốt cho thằng bé."

Lục Cạnh đã sớm quen nhìn ông bà ngoại cãi nhau, lúc này cũng không nói gì, chỉ đứng một bên nhìn, khóe miệng nở nụ cười, gương mặt thoải mái. Cho dù anh ở bên ngoài gặp áp lực lớn như thế nào, thì lúc nào trở về nhà cũ, anh cũng như trút được gánh nặng.

“Tôi không thèm tranh luận với ông nữa.” Bà cụ Nhạc bỏ chuyện này qua một bên, quay đầu lại cưng chiều nhìn Lục Cạnh: “Ở công trường không có ăn cơm tử tế, buổi tối ở lại đây ăn cơm, bà sẽ nói bà Lý làm nhiều món ngon cho cháu."

"Vâng ạ."

Sau khi bà cụ Nhạc rời đi, ông cụ Thẩm gọi Lục Cạnh: "Nhanh ngồi xuống chơi hai ván cờ với ông."

"Ông vẫn chưa đã nghiện sao."

"Cháu không phải là không biết kỹ năng đánh cờ của bà ngoại cháu. Chơi cờ với bà ấy ông còn phải nghĩ cách nhường cho bả, nếu không bà ấy mà thua thì sẽ tức giận. Haizz, như vậy đã nghiện mới lạ."

Lục Cạnh ngồi xuống, nghe vậy cười: "Người ông lấy thì phải tự mình dỗ dành đi."

Ông cụ Thẩm thở dài lắc đầu, nhưng gương mặt rõ ràng là vui mừng chết đi được, cúi đầu di chuyển một quân cờ, hỏi: "Dự án ở Hải Nam kết thúc rồi à?"

"Vâng ạ."

"Thuận lợi hết chứ?"

“Vẫn hoàn thành ạ.” Lục Cạnh không muốn phàn nàn những chuyện không hay trong công việc cho ông ngoại nghe.

Ông cụ Thẩm ăn một quân cờ, ngẩng đầu nhìn Lục Cạnh: "Đến chỗ bố cháu chưa?"

“Dạ chưa.” Lục Cạnh nhìn xuống cờ, bình tĩnh nói.

"Hai ngày trước bố cháu có đến đây."

Lục Cạnh khẽ nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Ông ấy đến làm gì?"

"Không có gì, vẫn là chuyện kia, giảng đạo lý, muốn chúng ta thuyết phục cháu về công ty."

Lục Cạnh cười lạnh.

Ông cụ Thẩm cũng không ưa con rể, nặng nề thả quân cờ xuống, nói: "Ỷ vào có chút tiền dơ bẩn."

Lục Cạnh cười cười, tay cầm một quân cờ, trực tiếp chiếu tướng.

“A, lúc nãy ông bị phân tâm, cháu giậu đổ bìm leo.” Lông mày hoa râm của ông cụ Thẩm dựng thẳng lên, biểu cảm không cam lòng.

Lục Cạnh nhướng mày cười: "Ông tính chơi xấu à, hay là cũng muốn cháu nghĩ cách nhường ông?"

"Này, thằng nhóc thối, khoe khoang hả, đừng quên ông chính là người dạy cháu chơi cờ. Ván này là trước đó ông nhường cho bà cháu nhiều nước cờ rồi, không tính, chơi lại."

Lục Cạnh đánh thêm vài ván cờ với ông cụ Thẩm, sau đó hai ông cháu vào thư phòng xem bản vẽ. Ông cụ Thẩm là một kiến trúc sư có tiếng trong nước, Lục Cạnh lớn lên ở nhà cũ, từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất. Lúc những cậu bé cùng tuổi đang xem Long Ngạo Thiên*, thì anh lại trầm mê trong các loại sách tham khảo trong thư phòng của ông cụ Thẩm. Ông cụ thấy anh có hứng thú với kiến trúc, cố tình bồi dưỡng năng lực vẽ và thiết kế của anh, để sau này anh dấn thân vào con đường kỹ sư.

*Long Ngạo Thiên: Ý chỉ những nhân vật chính rất mạnh trong tiểu thuyết, truyện tranh hay hoạt hình. Họ có thể dễ dàng chiến thắng kẻ thù nhờ sức mạnh mà ko cần dùng tới bộ não.

Buổi tối, Lục Cạnh ở lại nhà cũ ăn cơm tối. Bà cụ Nhạc nói bà Lý nấu những món ăn mà anh yêu thích. Trên bàn ăn anh không nói chuyện công việc với ông cụ Thẩm, chỉ nói chuyện trong nhà, rồi nghe hai ông bà đấu võ mồm với nhau.

Ông bà và cháu trai ngồi nói chuyện với nhau, cuối cùng vẫn nhắc đến chuyện lớn của cuộc đời. Bà cụ Nhạc gắp một miếng rau cho Lục Cạnh, nhìn anh rồi chậm rãi hỏi: "Chuyện cá nhân vẫn chưa giải quyết xong sao?"

Tay đang cầm đũa của Lục Cạnh dừng lại.

Ông cụ Thẩm nghĩ anh đang khó xử, thì thay anh giải thích: "Cả năm nay thằng bé đều ở trên công trường, nơi đó làm gì có cô gái nào."

“Ông còn không biết xấu hổ mà nói hả. Thằng bé đến công trường là do ai?” Bà cụ Nhạc liếc ông cụ Thẩm một cái.

Ông cụ Thẩm tự biết mình đuối lý, vội vàng nhận lỗi: "Chuyện này là do tôi, lúc đầu không nghĩ tới chuyện đó. Tôi chỉ nghĩ là thằng bé sẽ giống tôi, lúc học đại học đã có thể giải quyết được chuyện chung thân đại sự."

Bà cụ Nhạc nghe ông già nói vậy càng tức giận hơn: "Lúc đầu tôi chính là bị lời ngon tiếng ngọt của ông lừa gạt, hơn nữa bây giờ sao có thể so sánh với trước đây. Ở thời đại của chúng ta, kiến trúc sư là ngành hot. Bây giờ thời thế đã thay đổi, con gái nhà người ta nghe thấy học kiến trúc sư thì quay đầu bỏ chạy."

Lục Cạnh không nhịn được cười thành tiếng "Giáo sư Nhạc, không đến mức đó đâu ạ."

Bà cụ Nhạc đặt đũa xuống, thở dài nói: "Lúc trước Nhất Mạn tới nhà làm khách. Từ nhỏ con bé đã theo Cẩn Du học đàn, bây giờ lớn lên, cách đối nhân xử thế hay ăn mặc đều giống hệt Cẩn Du. Tôi nhìn con bé mà nhớ đến Cẩn Du lúc còn trẻ."

Thẩm Cẩn Du là mẹ của Lục Cạnh, bà bị bệnh qua đời lúc anh mười tám tuổi.

Ông cụ Thẩm nhớ đến đứa con gái mất sớm của mình, gương mặt trầm xuống, nhưng vẫn mở miệng an ủi bà cụ Nhạc: “Thôi được rồi, cháu trai về nhà ăn cơm, đừng nói đến chuyện không vui."

Bà cụ Nhạc thở dài, nhìn Lục Cạnh nói: "Con người Nhất Mạn không tệ, chúng ta lại nhìn con bé lớn lên, tính tình tốt, lại đoan trang lễ độ. Mặc dù gia cảnh sa sút nhưng bà thấy con bé không thay đổi gì nhiều. Bây giờ tự tạo thương hiệu của riêng của bản thân, cuộc sống trôi qua không tệ, còn biết lo lắng cho hai người già chúng ta, có thời gian là đến nhà cũ."

Lục Cạnh giương mắt, giọng điệu thoải mái: "Cô ấy có bạn trai rồi."

“Vậy sao, bà không nghe con bé nhắc tới.” Bà Nhạc lộ vẻ mặt tiếc nuối, nhưng không che giấu ý đồ của bản thân: “Bà vốn thấy hai đứa rất hợp đấy."

Lục Cạnh rũ mắt xuống, trong đầu xẹt qua một tia do dự, cuối cùng vẫn không nói ra Trì Y Y.

Anh từng có mấy người bạn gái, mỗi người đều không đi đến được bước gặp người lớn trong nhà. Lúc bắt đầu mối quan hệ với Trì Y Y, anh vốn cho rằng bọn họ sẽ chia tay sớm, vì vậy cũng không giới thiệu cô với người nhà. Kết quả là anh cũng không biết tại sao mối quan hệ không được xem trọng này lại kéo dài được trọn một năm.

Mối quan hệ này anh không đặt nó trong lòng giống như những mối quan hệ trước. Trì Y Y hoàn toàn không giống kiểu bạn gái trước đây của anh, không chỉ về ngoại hình mà còn về nội tâm. Cô là một con ngựa hoang, còn anh lại không phải là một người thuần dưỡng đứng đầu.