Trì Y Y đi tắm, mặc lại quần áo của mình, ngày mai cô phải dậy sớm đi chụp ảnh, không tiện ngủ lại chỗ của Lục Cạnh. Thành thật mà nói, cho dù không có công việc, trừ khi bọn họ xxx đến nửa đêm, nếu không thì cô rất hiếm khi ở lại chỗ của anh. Mặc dù bọn họ ngủ thì cũng đã ngủ rồi, làm thì cũng đã làm rồi, nhưng đối với cô mà nói, cô và Lục Cạnh chưa đến trình độ phải sống chung với nhau.
Trì Y Y nói muốn về, Lục Cạnh cũng không giữ lại, chỉ nói cô chờ, anh tắm xong sẽ đưa cô về.
Thời gian đã gần hừng đông, Trì Y Y cũng không từ chối sự ân cần của anh nữa. Dù sao thì đêm tối đưa súng đến, xxx xong còn tự lái xe trở về thì cmn quá thảm rồi. Hơn nữa bọn họ vẫn còn hẹn hò chưa có chia tay, Lục Cạnh vẫn phải có nghĩa vụ làm bạn trai với cô.
Lục Cạnh đi vào phòng tắm, Trì Y Y thu dọn vali đợi ở phòng khách. Cô chơi điện thoại di động, có người gửi lời mời kết bạn trên WeChat. Cô bấm vào thì thấy đối phương chính là người mà Tôn Nhất Mạn giới thiệu. Cô nhớ lại chuyện lúc tối, nghĩ rằng có lẽ đối phương chính là ông chủ bán đồ lót tình thú, cô đã thông qua tuyển chọn.
Trì Y Y đang do dự không biết có nên chủ động chào hỏi để có ấn tượng tốt hay không, thì bên kia đã gửi tin nhắn trước: Người đẹp, chào cô, còn chưa ngủ sao.
Hình ảnh đại diện của đối phương là một cô gái anime, mặc bikini lộ ra một bộ ngực lớn, cách màn hình chớp mắt nhìn Trì Y Y. Hình đại diện 2D như vậy cộng với lời chào có chút tán tỉnh, cô đoán người bên kia là đàn ông.
2D mở một cửa hàng đồ lót khiêu gợi, Trì Y Y không cảm thấy kì lạ chút nào, ngược lại cô cảm thấy điều này rất hợp tình hợp lý. Cô trả lời lại bằng một biểu tượng cảm xúc dễ thương, cũng nói xin chào.
Trước tiên 2D giới thiệu về bản thân, nói rằng anh ta là chủ của "Mật Ái", mọi người trong giới gọi anh ta là David. Anh ta cũng giống như Tôn Nhất Mạn, là một nhà thiết kế thời trang, chủ yếu thiết kế đồ lót tình thú. Anh ta nói người mẫu trước đó của cửa hàng đã từ chức, hiện tại đang tuyển người mẫu mới.
Anh ta hỏi Trì Y Y thường chụp loại ảnh gì. Trì Y Y vào bộ sưu tập ảnh, gửi thẻ người mẫu cho anh ta.
Thẻ người mẫu tương đương với danh thϊếp của người mẫu. Phía trên là bức ảnh phong cách của người mẫu, ngoài ra còn có in các thông tin như họ tên, chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, size giày,… Thông thường trước khi nói chuyện hợp tác, bên phía hợp tác sẽ cần thẻ người mẫu, sau đó lựa chọn người mẫu phù hợp với phong cách và thẩm mỹ của mình để hợp tác.
Thẻ người mẫu của Trì Y Y được chụp lúc cô ký hợp đồng với công ty. Bức ảnh trên thẻ là ảnh cô mặc váy yếm ở bãi biển, được chụp vào buổi tối. Cô đang đứng trên bãi biển, thủy triều làm ướt làn váy của cô, bó lại làm lộ ra đường viền lung linh cơ thể cô. Kết hợp với ánh chiều tà, càng khiến cho bức tranh thêm phần quyến rũ.
Mỗi người mẫu đều có phong cách riêng. Hoặc là nghệ thuật hoặc là ngây thơ, hoặc là ngầu hoặc là đẹp trai. Gương mặt và thân hình của Trì Y Y chỉ cho phép cô đi theo con đường sεメy. Các đối tác trước đây của cô đều là những cửa hàng có phong cách trưởng thành, thành thục, chẳng hạn như thương hiệu quần áo "VINE" do Tôn Nhất Mạn thành lập.
Sau khi đọc thẻ người mẫu của cô, David không tiếc lòng khen ngợi vẻ đẹp và vóc dáng của cô, nói rằng cô rất phù hợp với ý tưởng thiết kế của anh ta, muốn hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Trì Y Y suy nghĩ, thấy ý của anh ta là muốn bàn chuyện hợp tác, vì vậy cô gật đầu, hẹn thời gian gặp mặt với anh ta.
Sau khi thoát khỏi giao diện trò chuyện, Trì Y Y đi tìm cửa hàng "Mật Ái", có hai ban vạn người theo dõi, một viên kim cương xanh*, doanh số bán hàng cũng tạm ổn. Cô xem các sản phẩm trong cửa hàng, chủng loại rất đa dạng. Không chỉ bán đồ lót tình thú, mà còn có đồ chơi tìиɧ ɖu͙© cho nam nữ và các loại thuốc có tác dụng thần kỳ.
*Viên kim cương xanh: Là chỉ cấp độ uy tín của shop bán hàng trên Taobao. Tao bao sẽ có 10 cấp độ: từ 1 đến 5 trái tim, tiếp đó là từ 1 đến 5 viên kim cương xanh, tiếp nữa là từ 1 đến 5 vương miện xanh, cuối cùng là từ 1 đến 5 vương miện vàng. Năm vương miện vàng là độ uy tín cao nhất
Trì Y Y có chút thất vọng, vốn dĩ cô cho rằng cửa hàng do Tôn Nhất Mạn giới thiệu sẽ không tệ lắm, nhưng không ngờ lại là một cửa hàng không nổi tiếng mấy. Cô nghĩ là bên kia sẽ không đưa ra mức lương quá cao đâu. Nhưng mà thịt ruồi cũng là thịt, cô muốn dành dụm tiền sửa sang nhà cửa ở quê, vì vậy không có tư cách để lựa chọn công việc.
Cô nhấp vào danh mục sản phẩm, lại xem những bộ đồ lót tình thú: Trang phục hầu gái, trang phục y tá, trang phục thủy thủ... Đủ loại đa dạng, cô trố mắt nhìn.
Bộ đồ được bán chạy nhất là bộ đồ "Cô gái thỏ" gợi cảm. Trì Y Y nhấp vào trang xem chi tiết bộ đồ này. Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nhìn bộ đồ tình thú cô vẫn hơi hơi chặt lưỡi. Đồ lót tình thú, danh xứng với thực, chính là mặc để ve vãn, vì vậy thiết kế sẽ lộ da thịt, lộ ngực hơn bình thường. Lúc người mẫu chụp sẽ có biện pháp che chắn nên ảnh cũng không có lộ lắm. Những bộ phận nhạy cảm được che lại bằng những hình vẽ nhỏ, nhưng mà cái loại che còn xấu hổ này ngược lại càng thêm hấp dẫn.
Trì Y Y xem thêm mấy bộ nữa, nghiên cứu phong cách chụp ảnh của người mẫu. Về cơ bản thì người mẫu nào cũng tạo dáng mạnh mẽ, tư thế gợi cảm, cô là con gái mà cũng có chút không nhịn được.
Trì Y Y đột nhiên do dự không biết có nên nhận công việc chụp ảnh này hay không.
Cơ hội việc làm rất khó có được, ngành người mẫu không hề dễ dàng như người ngoài nhìn vào, chỉ cần bước lên sàn diễn chụp mấy bức ảnh là được. Mọi người đều chú ý đến những người mẫu giá cả nghìn vàng, mà những người mẫu nhỏ dưới đáy kim tự tháp đều bị che lấp dưới ánh hào quang của các siêu mẫu. Bọn họ phải đấu tranh tìm cách mưu sinh nhưng chẳng mấy ai quan tâm.
Trì Y Y không có sở trường gì, chỉ có ngoại hình chấp nhận được. Những năm đầu sau khi bước ra xã hội, cô đâm đầu vào nghề người mẫu, người mẫu trình diễn yêu cầu rất cao, cô không đủ điều kiện, chiều cao thiếu năm centimet, cho nên chỉ đành phải làm người mẫu thời trang. Lại bởi vì xuất thân không tốt, không có quan hệ, không có tài nguyên, làm mấy năm cũng vẫn chỉ là người mẫu mạng nho nhỏ.
Khi mới bước vào nghề này, cô chưa đầy hai mươi tuổi, thiếu hiểu biết, đi không ít đường vòng, bị lừa gạt tiền bạc. Bây giờ mặc dù cô đã thông minh hơn một chút, nhưng cũng chỉ là so với trước đây. Cô đã lăn lộn trong ngành này gần năm năm, làm người mẫu tay, người mẫu chân, người mẫu ngực, cũng đã làm người mẫu trong các trung tâm mua sắm. Mỗi sáng sớm tinh mơ bốn năm giờ sáng đã đến cửa hàng, chỉ mặc áo ngực, qυầи ɭóŧ, thử nhiều loại quần áo khác nhau ở trước mặt mọi người. Rất nhiều người bán buôn đều là đàn ông, còn có không ít dê xồm không đến mua quần áo mà là đến nhìn cho sướиɠ mắt.
Trì Y Y đến Ngọc Thành là để có cơ hội việc làm tốt hơn, cô cần tiền. Cô nghĩ rằng mình đã sớm mất đi sự xấu hổ rẻ rúm của bản thân rồi, nhưng giây phút nhìn thấy những bức ảnh này, cô lại do dự. Mà nguyên nhân khiến cô do dự lại càng không thể tưởng tượng được, cô vậy mà nghĩ đến Lục Cạnh đầu tiên.
Bình thường đàn ông không muốn để bạn gái làm những công việc như thế này. Hơn nữa Lục Cạnh lại hoàn toàn là một trai thẳng, nếu biết cô định chụp kiểu này, không chừng có thể lập tức chia tay.
"Bộ này không tệ."
Trì Y Y đang xuất thần, cô không để ý Lục Cạnh đã đi ra khỏi phòng tắm. Khi nghe thấy giọng nói của anh, cô chợt tỉnh táo lại, cúi đầu liếc nhìn bộ áo liền quần xuyên thấu mà anh đang chỉ. Cô nhịn không được liếc mắt nhìn.
Lục Cạnh rút điện thoại trên tay cô, vuốt màn hình, nhướng mày, giọng nói ngả ngớn: "Biết đoạn thời gian này anh ở Ngọc Thành cho nên muốn chơi mấy kiểu như vậy sao?"
Trì Y Y còn đang suy nghĩ có nên nói với Lục Cạnh công việc kia hay không, lúc này nghe anh nói như vậy, cô nhanh chóng bỏ đi ý định trong đầu. Bầu không khí đêm nay không tệ, cô tạm thời không muốn làm ầm ĩ, mặc dù bọn họ nhất định sẽ chia tay, nhưng chuyện này cũng cần phải lựa chọn thời điểm kỹ càng.
"Em chỉ là tùy tiện xem thôi."
Lục Cạnh trả điện thoại lại cho cô: "Dáng người của em đẹp hơn mấy cô kia, mặc vào sẽ càng đẹp hơn. Mua hai bộ thử xem sao?"
Trì Y Y cầm điện thoại, đứng dậy, cong môi nhìn anh: "Xem tâm trạng của em đã."
"Được, anh chờ."
Lục Cạnh cầm lấy chìa khóa xe, xách vali. Trì Y Y đi theo anh ra ngoài, trực tiếp đi thang máy xuống ga ra ở tầng trệt.
Lục Cạnh có một chiếc xe Lexus. Mặc dù không phải BBA, nhưng có thể coi là đứng đầu trong dòng xe hạng sang đứng thứ hai. Lúc đầu Trì Y Y còn tưởng rằng anh vay tiền mua chiếc xe này, còn trực tiếp nói tại sao anh mới đi làm có mấy năm mà mua chiếc xe đắt tiền như vậy. Nhưng Lục Cạnh nói chiếc xe này là của nhà anh, anh chỉ thỉnh thoảng lái nó thôi.
Trì Y Y không biết bối cảnh gia đình của Lục Cạnh, cảm thấy họ có tiến xa thì cũng không tiến được đến bước này, vì vậy cô dứt khoát không hỏi, chỉ biết anh là người địa phương, gia đình ở Ngọc Thành có xe hơi nhà lầu. Điều kiện hẳn là không tệ, thậm chí còn là tầng lớp trung lưu.
Lục Cạnh lái xe đưa cô ra tiểu khu. Trước tiên đưa cô đi ăn khuya, sau đó mới chở cô về ngõ Du Dân.
Trì Y Y mở khóa dây an toàn xuống xe, Lục Cạnh đột nhiên mở miệng hỏi: "Bà nội em sao rồi?"
Trì Y Y sững sờ, quay lại trả lời: "Cũng ổn. Cả ngày bận rộn chăm sóc rau trong vườn rau của bà, quan tâm tới sự phát triển của cây hành còn hơn cả em nữa."
Lục Cạnh cười: "Có thời gian thì anh sẽ đi thăm bà với em."
Trì Y Y do dự một giây, sau đó gật đầu: "Được."
Cô đặt một tay lên nắm cửa, lại nhìn anh: "Em đi đây."
"Ừm."
Trì Y Y lấy vali từ trong cốp xe ra, cách khung cửa sổ vẫy tay với Lục Cạnh, cô kéo vali đi vào trong con hẻm. Buổi tối có quán thịt nướng ở đầu hẻm, rất nhiều người đàn ông cởi trần đang uống rượu ăn que xiên. Khi nhìn thấy cô đến gần, hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn cô, có người còn huýt sáo gọi cô "Y Y".
Lục Cạnh ngồi trong xe châm một điếu thuốc, sau khi hút một hơi, anh đưa tay cầm điếu thuốc, khoác tay lên cửa sổ rồi nhìn ra ngoài cửa xe, bộ dạng lười biếng.
Thân hình Trì Y Y không trêu chọc những người đàn ông mới là kỳ lạ, chính bản thân Lục Cạnh cũng bị cô trêu ghẹo. Một năm này thời gian bọn họ ở bên nhau không nhiều. Anh và cô vẫn luôn duy trì trạng thái lúc gần lúc xa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể dứt ra được.
Lục Cạnh nhìn bóng dáng cô dần dần chìm vào trong hẻm. Điếu thuốc vẫn chưa hút hết mà anh đã dụi tắt, sau đó lái xe rời đi.
Cô có rất nhiều sự lựa chọn, cũng chơi được, vậy tại sao anh lại không.
....
"Ngõ Du Dân" nằm trong khu phố cổ, là một con hẻm cũ kỹ. Những ngôi nhà ở đây đều là nhà dân, các tòa nhà đều rất cũ, đường bên trong con hẻm cũng rất lộn xộn, các phương tiện công cộng rất kém, đèn đường đều là những ngọn đèn cổ kính được dùng mấy thế kỷ trước, nói trắng ra thì chính là thành trung thôn*. Nơi đây vốn không có tên, cái tên này chủ yếu là do người ngoài gọi.
*Thành trung thôn: Là các làng đô thị là những ngôi làng xuất hiện ở cả vùng ngoại ô và trung tâm thành phố của các thành phố lớn của Trung Quốc. Chúng được bao quanh bởi các tòa nhà chọc trời, cơ sở hạ tầng giao thông và các công trình đô thị hiện đại khác.
Những người từ nơi khác đến không được chào đón ở Ngọc Thành. Khu phố cổ có nhiều nhà dân, giá thuê rẻ, hầu hết bọn họ đều là những người đến thành phố làm việc, lựa chọn sống ở đây.
Trì Y Y sống ở trong hẻm Ngũ Đạo, ở phía trong cùng của hẻm "Du Dân". Cô cảm thấy việc mướn chung phòng với người khác sẽ gặp rất nhiều chuyện rắc rối, cho nên đã tự thuê một phòng đơn. Mặc dù không gian không lớn nhưng được cái rất tự do.
Đèn đường ở lối vào hẻm Ngũ Đạo đã bị hư hai tháng nay, không có ai sửa chữa. Trì Y Y đã quen với con đường này rồi, không có đυ.ng này đυ.ng nọ. Cô xách va li lên, cầm chìa khóa mở cửa ở tầng một rồi xách vali lên tầng ba.
Trời tối nóng nực, sau khi đi hết quãng đường thì cả người cô mồ hôi nhễ nhại. Về đến nhà, cô đặt vali xuống, phẩy phẩy tay quạt gió, lấy chìa khóa trong túi ra mới mở cửa. Mạnh Bình ở căn phòng đối diện nghe tiếng cũng mở cửa ra theo.
Mạnh Bình là một thợ trang điểm, Trì Y Y quen biết cô ấy lúc chụp ảnh người mẫu. Lúc đó mới đến Ngọc Thành không lâu, đang vội vàng tìm chỗ để ở, phòng ở ngõ Du Dân này là do Mạnh Bình giới thiệu, tiết kiệm được một khoản tiền thuê phòng. Hai người ở gần nhau, thỉnh thoảng xúm lại ăn cơm chung, quan hệ không tệ.
"Này, cô đi đâu về vậy, sao lại còn xách cả vali nữa?"
“Là của bạn trai tôi.” Trì Y Y bật đèn, xách vali bước vào phòng.
Mạnh Bình cũng theo vào, đóng cửa lại: "Ồ, anh ta đã về rồi à."
"Ừm."
"Vì vậy tối nay hai người..." Mạnh Bình nhìn thấy vết đỏ mơ hồ trên xương quai xanh của cô thì trêu chọc: "Chiến đấu rất kịch liệt đó nha."
Trì Y Y không xấu hổ, cô vén tóc, cười: "Như một con sói."
Mạnh Bình ngồi vào chiếc ghế sô pha nhỏ trong phòng: "Anh bạn trai thấy đầu không thấy đuôi này của cô làm không tệ?"
“Cũng khá.” Về phương diện này, Trì Y Y không keo kiệt khen ngợi Lục Cạnh.
“Tại sao cô không qua đêm với anh ta?” Mạnh Bình nói thẳng: "Sáng sớm mai còn có thể đánh thêm một trận.”
Trì Y Y chuyển cái quạt ra, cắm vào, trả lời: "Tôi không quen sống chung với anh ấy."
“Là không quen hay là không muốn?” Mạnh Bình sắc bén hỏi.
Trì Y Y quay người lại: "Hả?"
Mạnh Bình không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi thấy hai người không thường xuyên gặp nhau, bình thường cũng không hẹn hò, anh ta cũng chưa bao giờ đến đây tìm cô."
"Anh ấy bận."
"Cho dù có bận, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc. Không gặp cũng không liên lạc với cô. Cô chắc chắn là hai người đang hẹn hò hả?"
Trì Y Y cười tủm tỉm: "Không phải tôi cho anh ấy ngủ hả?"
Mạnh Bình liếc nhìn cô: "Tôi thấy hai người giống bạn tình hơn."
Trì Y Y không phục, lại hỏi: "Cô và bạn tình sẽ ăn khuya với nhau chứ?"
“Có chứ.” Mạnh Bình tiếp tục nói: “Đó thì tính là gì. Bạn tình trước đây của tôi còn biết làm bữa sáng cho tôi nữa.”
"..." Trì Y Y nghẹn họng.
Mạnh Bình hỏi cô: "Cô nói anh ta là kỹ sư, nghề này chẳng liên quan gì đến cô hết, sao lại hai người lại quen biết nhau, gặp trên mạng à?"
“Không phải.” Trì Y Y kéo ghế đẩu ngồi xuống: “Năm ngoái anh ấy có một dự án ở huyện Tiểu Trì, là quê hương của tôi. Bà của tôi có thói hư tật xấu là thích đến công trường nhặt phế phẩm. Có lần đi đến công trường do anh phụ trách, tình cờ đυ.ng phải chủ thầu, chủ thầu nói sắt thép bị mất là do bà của tôi ăn cắp, nói bà phải đền tiền."
"Lúc đó tôi đang làm người mẫu ở huyện thì nhận được điện thoại của một bà nói đến công trường. Tôi hiểu bà của tôi, bà chỉ đến nhặt mấy thứ linh tinh, mấy cái thứ sắt thép to như vậy bà không dám, cũng không có sức mà ôm mấy thứ đó. Tôi đã nói chuyện với chủ thầu, nhưng chủ thầu cứ cố chấp, cắn chết không buông nói bà của tôi ăn cắp, bắt chúng tôi đền tiền."
Trì Y Y dừng lại, tiếp tục nói: "Chủ thầu uy hϊếp nói chúng tôi không đền tiền thì sẽ báo cảnh sát. Tôi biết công trường không cho người ngoài đi vào, là chúng tôi sai trước. Đến đồn cảnh sát chúng tôi không có bằng chứng, chủ thầu một mực bôi đen, vì vậy chúng tôi chỉ muốn giải quyết riêng tư."
"Có thể chủ thầu thấy tôi không đủ tự tin nên ông ta muốn tôi bồi ông ta ngủ."
Trì Y Y bình tĩnh kể chuyện này, ngược lại Mạnh Bình tức giận đến mức mắng một câu: "Đồ chó má."
“Sau đó thì sao?” Mạnh Bình hỏi.
Trì Y Y cuộn lại một lọn tóc, nhẹ nhàng nói: "Sau đó Lục Cạnh biết chuyện này, nghe lời của tôi đặc biệt đi đến kiểm tra camera giám sát. Hóa ra sắt thép bị chủ thầu trộm đi, còn muốn kéo bà của tôi làm kẻ chết thay."
"Anh ta đã giúp đỡ cô, cô cảm động nên lấy thân báo đáp?" Mạnh Bình thở dài, tận tình khuyên bảo: "Chuyện này chỉ có thể nói anh ta là một người tốt, nhưng cũng không nhất định là một người đàn ông tốt. Tên chủ thầu kia sắc dục che mờ con tim, uy hϊếp cô muốn cô bồi ngủ ông ta, vậy làm sao cô biết Lục Cạnh không phải là nhìn trúng nhan sắc của cô?"
"Tôi nói cho cô biết. Có một số người đàn ông khôn khéo, vì cái *** mà cái chi cũng nói được. Nhìn biểu hiện của anh ta một năm nay, một chút bộ dạng của bạn trai cũng không có, cô đừng để bị anh ta dụ dỗ."
"Không có." Trì Y Y cười nói: "Chuyện quan hệ qua lại là do tôi đề nghị với anh ấy."