Gặp Được Em Là Điều May Mắn

Chương 17 Hai thế giới

Mắt Liễu khẽ nhíu lại , một sức nặng đè lên cơ thể . Liễu mở mắt thấy Long đè lên người mình không ngừng hôn hít với cơ thể trơ trụi của cô .

Không giãy giụa , không kêu gào hay dùng cái chết để uy hϊếp

Cô căn môi , nước mắt chạy dọc thái dương , ngửa cổ lên nói với giọng đầy cương trực.

" Cậu muốn làm gì thì làm đi , làm xong thì từ nay cút khỏi mắt tui . Cậu yêu tui hay yêu thể xác tui thì tùy cậu"

Long nghe thế khựng lại đưa đôi mắt buồn bã nhìn người dưới thân . Tuy men say chiếm phần nhiều nhưng lí trí của cậu vẫn còn nhìn thấy Liễu như thế tâm cậu đau nhói . Cắn răng cầm chiếc áo rời khỏi phòng .

Ba Long vừa đi không bao lâu Liễu bật khóc nức nở miệng không ngừng gọi tên Bá Ngọc .

Những lúc yếu đuối đau khổ nhất người cô nhớ đến chỉ có Ngọc. Dựa mình vào góc tường cô kéo chăn che đi cơ thể của mình , tay không ngừng run rẩy miệng luôn thều thào

" Mau đến cứu em... mau đến cứu em"

Khách khứa cũng về hết , mọi người bận bịu cả ngày nên đã tắt đèn đi ngủ.

Ban đêm trời se lạnh , Long ngồi ở sảnh trước nhìn bầu trời đen kịt , rít một hơi thuốc lá khiến cậu bình tỉnh hơn . Thật muốn tát cho mình một bạt tay để tỉnh táo lúc nãy thật hồ đồ , đã lấy được người mình yêu nhưng lại chẳng thấy được sự hạnh phúc như lúc đầu cậu nghĩ .

Vốn dĩ đêm tân hôn là đêm hạnh phúc của hai người , nhưng đối với cậu là sự đau thương . Đôi mắt của Liễu đầy sự chán ghét và ghê tởm khi nhìn vào mình.

Môi mĩm cười , đôi mắt cậu buồn bã đầu cúp xuống trong rất bất lực

Long châm hết điếu này đến điếu khác , tâm tư rối như tơ vò . Cậu không mong đợi Liễu sẽ chấp nhận.

Cứ thế trôi đi thêm ba ngày mọi người trong nhà cũng phát giác điều gì đó . Cậu ba và mợ rất ít khi ở chung với nhau , mợ ở nhà không nói một tiếng nào . Còn cậu cứ lầm lì lủi thủi ngoài sân hút thuốc .

Mọi người trong nhà đều nghĩ cậu ba và mợ chiến tranh lạnh sau đêm động phòng vài ngày nữa sẽ qua.

Mọi rục rịnh trong nhà làm sao qua mắt được má ba , thấy thế bà đi vào nhà với mặt hầm hầm

" Có nhà không ? Mở cửa đi " trời tờ mờ sáng giọng của ông Tư vang lên ồn ào đánh thức Ngọc nằm trơ trên ghế .

Nằm trên ghế suốt một đêm để nghiên cứu về những cuốn sách cổ khiến cả cơ thể đau nhức , ngoài cửa là ông Tư tay cầm cuốc cùng thùng phi đứng trước cửa không ngừng gõ cửa , kêu gọi .

" Ra liền" Ngọc mang guốc vào liệu khiệu đi ra .

" Làm gì lâu dữ đa , hôm bữa cậu bảo ra làm đồng với tui để có tiền mà " cô tự vỗ trán mình . Đúng là như vậy , khi biết tin Liễu cưới ba Long tâm cô chán ghét căn nhà đó, không còn muốn tới căn nhà đó nữa .

Nên đã nhờ thằng Cò chạy khắp nơi tìm việc cho mình làm . Thật may có một lão nông đã già nhưng chỉ có một mình cho thuê ruộng còn chỉ cách làm để cô kiếm sống .

" Ông đợi con một xíu " thế là trời vừa hừng sáng , trên con đường đất quen thuộc . Thôn quê đầy bình dị , Ngọc thích cảm giác này được đi trên còn đường làng xung quanh được bao phủ bởi mùi bùn non kèm theo lúa xanh mơn mởn , vừa đi cô vừa ngâm nga lắm câu ca cổ " Hò ơiiiii"

Khiến ông Tư đi kế bên được một phen trầm trồ .

" Cậu hát cũng hay quá chứ giọng thanh thót như thiếu nữ đó đa " một bên ông tấm tắt khen ngợi . Lông mày của Ngọc khi nghe câu đó khẽ dựt dựt , câu hát dần nhỏ đi rồi tắt ngủm.

" Mà cậu chưa bể giọng sao đa " trước câu hỏi của ông lão

Ngọc ngượng ngùng cùng bối rối , đưa tay sờ sờ mũi cười cười .

" Dạ chưa ạ " ông gật gù cho qua , cô thở nhẹ một hơi .

Cánh đồng của ông gồm có 7 công đất , ông chia cho cô 3 công và chỉ dẫn tận tình . Cấm từng cây lúa non xuống ruộng đến tận trưa khiến Ngọc say sẫm , mặt mày lắm lem bùn đất nhưng ruông chưa được phủ xanh là bao .

Ông Tư cách đó không xa vẫn ngồi xem cô làm việc , ổng lắc đầu ngán ngẫm nói vọng lại " Cứ cái đà này đến chiều cũng chưa xong được nửa công ruộng nữa đó Ngọc ơi , nhanh tay lẹ chân vào , đầu cuối thấp một tí nữa "

Cô mệt đứng thẳng thở phì phò không còn hơi để nói chuyện , ông Tư thấy thế cười khà khà rồi kêu cô đến uống nước , nước trà còn ấm nhưng lại đắng đên tê đầu lưỡi .

Thôi rồi kì này uống nước mương mới hết khát .

" Uống trà đắng cũng coi như nếm được một ít mùi đời " ông cản thán nói , lại rót cho mình một chén rồi uống sạch một hơi .

Ngồi trên con đê , cũng thật nhanh mới đây cô cũng như bao người vất vả làm lụng để kiếm sống , không dám hoang phí tiền bạc nữa . Còn nhớ lúc trước tự nhủ sẽ sắm chiếc xe đạp rồi chở Liễu đi đây đó trong thật bảnh nhưng đời ai biết trước được chử ngờ . Người ta đi lấy chồng , còn xe đạp cho mấy công tử nhà giàu đi mới bảnh được thôi chứ tiền đâu mà mua .

" Tui cũng có đứa con trai , tính không lầm thì lớn hơn cậu vài tuổi , ngoan hiền chất phác như cậu vậy " giọng ông đầy tình cảm đôi mắt già nua nhỏ nhắn nếp nhăn chằn chịt lộ vẻ hiền từ .

" Thế anh ấy đâu rồi ông ? " cô cũng thắc mắc , thằng Cò từng nói ông ấy sống một mình .

" Lúc nó 7 tuổi thì đổ bệnh nhà nghèo còn lo chạy giặc không thuốc than chữa trị nên đi rồi cậu ơi " ông nói liền mạch không nghẹn ngào gì , nhưng trong đôi mắt già nua lại ứa nước như mặt hồ hiện lên nổi cô độc cùng đau thương . Cô thở dài im lặng cùng ông nhìn những mãnh ruộng được gieo lúa non nhấp nhô xanh nhạt .

Giờ đây lần đầu tiên khi đến nơi này cô nghĩ về tương lai , một tương lai tương đẹp không chiến tranh khói lửa . Nhưng suy nghĩ ấy lại bất đồng với lựa chọn tìm cách quay về của cô .

Ông Tư bất chợt dùng tay xoa đầu Ngọc mĩm cười với khuôn mặt nhăn nheo khiến cô chợt bất động .

" Về nhà thôi , hôm nay tới đây được rồi "

" Dạ " Ngọc mĩm cười híp cả mắt , lộ ra hàm răng trắng tinh , khiến ông càng thêm thiện cảm .