Trên dưới Diệp gia mấy ngày nay rất bận rộn, hai anh em Diệp Tử Thuần lo chuyện ở công ty, Bạch Vãn Vãn thì dẫn em gái đi thử lễ phục, phối đồ các kiểu, còn Diệp Thiệu Hoa thì mỗi ngày đều nhận được một đống cuộc gọi của mấy lão bạn, phần lớn ai cũng gọi đến hỏi han.
Tất cả đều nằm trong dự kiến của ông rồi, ông đã sớm chuẩn bị tốt mấy lý do thoái thác, với hình tượng của ông trong mắt của bao người thì ai nấy đều sẽ không tin được ông phí sức như vậy cũng chỉ vì mưu đồ gây rối với cô bé nho nhỏ đó cả.
Tối hôm nay ông sẽ giới thiệu con bé với mọi người, về sau ông có thể quang minh chính đại dẫn con bé đi đủ chỗ rồi.
7 giờ, tại khách sạn xa hoa nhất thành phố, hôm nay chỉ nhận khách mời đặt trước, mà người có thể nhận được thiệp mời của Diệp gia cũng không nhiều, Diệp Thiệu Hoa chỉ gửi thiệp đến một số người có quan hệ khá tốt với mình thôi, dù sao thì hôn lễ của con trai út mới gần đây lại mời đông quá cũng không tốt lắm, gọi mấy người này tới để đạt được mục đích là đủ rồi.
Trong yến hội ăn uống linh đình, ai nấy đều mang theo nụ cười lễ phép thân thiết chờ đợi nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, không biết người nào có thể lọt vào được mắt xanh của Diệp Thiệu Hoa đây?
Ở trên sân khấu Diệp Thiệu Hoa nói khách sáo vài câu sau đó kêu Bạch Vãn Vãn dẫn em gái tới, cô bé ngoan ngoãn hôm nay ăn diện rất lộng lẫy, trên người là một bộ lễ phục thiếu nữ màu trắng đi kèm với một chiếc vòng cổ kim cương quý báu, mái tóc dài được quấn lên cài theo vương miện công chúa nhỏ.
Bạch Vãn Vãn nắm tay em gái sau đó giao lại cho cha chồng nhà mình, Diệp Thiệu Hoa tiếp nhận người liền kéo bàn tay mềm mềm nhỏ nhỏ kia dẫn cô lên sân khấu rồi giới thiệu với mọi người ở bên dưới.
Cô bé có bề ngoài tinh xảo, hơn nữa còn rất ngoan ngoãn làm người người ai nấy đều sáng mắt lên, có người thậm chí còn có tâm tư muốn liên hôn, chỉ là sau khi biết cô bé có bệnh tự kỷ thì đều rút lui.
Cũng hiểu rõ vì sao cô gái này lại được Diệp Thiệu Hoa ưu ái đến vậy, bối cảnh không phức tạp, chỉ còn lại chị gái là con dâu Diệp gia, lại mắc bệnh như vậy, cô nhìn ai cũng với đôi mắt nai con ngơ ngác đúng là khiến người khác không đành lòng cự tuyệt được.
Nhà họ Diệp không có con gái, đồng lứa Diệp Thiệu Hoa cũng chỉ có mấy anh em, có điều thời trẻ tranh đoạt tài sản dữ dội quá mà thiếu mất đi mấy người, chỉ còn lại hai người con của ông trưởng thành cho nên nhận nuôi thêm một bé gái cũng không quá kỳ quái.
Một buổi tiệc tối này làm Bạch Vãn Vãn thấm mệt, hiện tại cô là nữ chủ nhân duy nhất của Diệp gia, trừ ngày kết hôn hôm đó ra thì đây là lần đầu tiên cô phải đối phó với nhiều người phụ nữ đủ loại tuổi đến vậy, có người khinh thường cũng có dối trá, lấy lòng, cô đều thong dong tươi cười đối đáp lại.
Còn Diệp Tử Thuần với Diệp Tử Tuấn bị cha mình kéo theo kính rượu đối phó với khách khứa, kết quả là hai anh em uống say mềm mà lão cáo già Diệp Thiệu Hoa này thì chỉ bị dính một chút rượu thôi.
Sau khi tiễn hết khách về thì đã là đêm khuya, ai cũng đều say rượu còn mệt như chó nên cả người một nhà đều ở lại khách sạn, dù sao ở khách sạn cũng có chuẩn bị phòng riêng cho người nhà trong trường hợp ngẫu nhiên đến ở.
Mỗ cáo già nào đó cũng đã chuẩn bị biến thành lão sắc lang ăn luôn bé thỏ nhỏ rồi.
Chờ đến lúc mọi người đi ngủ hết, Diệp Thiệu Hoa mới lặng lẽ lấy chìa khóa dự phòng lẻn vào phòng cô bé, trong phòng là một mảng tối tăm, cô gái nhỏ đang nằm ngủ say trên giường lớn, chăn mền trên người bị cô đá tới đá lui nằm ở một bên.
Mà cái khăn tấm quấn trên người cô đã sớm rớt ra từ lúc nào, cô bé nằm cuộn lại ôm lấy gối dài, mái tóc được thả dài tán loạn trên người che xuống vai cùng bầu vυ' lấp ló.
Mắt mỗ sắc lang sáng rực lên, ông gấp gáp cởi phăng áo tắm dài vướng bận trên người mình rồi chạy tới giường.