Báo Ơn Các Chú Già

Chương 62: Cô em gái tự kỷ x Cha chồng chị gái (9)

Buổi sáng hôm sau, Diệp Thiệu Hoa mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường màu hồng nhạt, ông nháy mắt liền thanh tỉnh, nhìn nhìn lại người nằm trong lòng ngực, mấy dấu hôn tối hôm qua ông cố tình để lại đúng là đã biến mất sạch sẽ, cơ thể con bé trắng nõn như trứng gà bóc khiến ông vô cùng cao hứng vì thế ông ôm lấy cô bé còn đang ngủ mơ chọc chọc một hồi mới rời giường.

Cơm nước xong xuôi thì nhận được một tin tức không tốt, con dâu không yên tâm để em gái ở nhà nên vốn dĩ định đi tuần trăng mật khoảng mười ngày thì nay mới chỉ được có năm ngày đã quay về, nghe xong tâm tình ông có chút tệ.

Vì thế đám người hầu trong biệt thự Diệp gia hôm nay đều cảm giác được rất rõ ràng áp suất xung quanh ông chủ rất thấp, ai nấy đều cố gắng quét dọn cho thật nhanh rồi chuồn, cố gắng không chọc đến vị này.

Đến chiều Bạch Vãn Vãn với Diệp Tử Tuấn mới về đến nhà nên buổi sáng Vu Oánh Oánh bị Diệp Thiệu Hoa dắt vào thư phòng cho đến lúc ăn cơm trưa mới thả ra, trải qua cả một buổi sáng tàn phá, cô bé đi đường có chút không bình thường, đóa hoa nhỏ giữa hai chân bị tên "cầm thú" nào đó chà xát tới nỗi gần như rách da mới chịu buông tha.

Đây là lần đầu tiên Vu Oánh Oánh gặp người chị gái của thân thể này, mới vừa thấy cô thì chị ấy đã nhảy tới ôm chầm lấy sau đó đưa cho cô mấy cái túi lớn túi nhỏ, đều là quà chị gái mua về tặng cho cô.

Bạch Vãn Vãn để ý thấy em gái mình thay đổi rất nhiều, trước kia chưa bao giờ chịu cột tóc thì bây giờ lại cột rất gọn gàng ở phía sau, để lộ ra khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trông khí sắc em ấy cũng không tồi, mắt kính khô khan kia cũng bị vứt bỏ.

Nếu không phải thấy cảm xúc của em gái ổn định thì cô đã nghĩ có người cưỡng ép em gái mình thay đổi thành thế này rồi đó, hai chị em từ nhỏ chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy nên cô đi chơi ở bên ngoài chẳng thấy yên tâm.

Nếu không phải ở nhà còn có cha chồng thì cô nhất định phải mang em ấy đi theo rồi, ông ấy nói tuần trăng mật cả đời người chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ thì sau này sẽ rất hối hận, thêm là em gái ở nhà đã có anh rể với cha quan tâm chăm sóc nếu bây giờ không học buông tay em gái thì có thể em ấy mãi không bao giờ lớn được, cô thật sự không muốn rời khỏi em gái nhưng nghĩ lại thì cha chồng nói cũng có lý, thế nên cô mới chịu đi chơi như vậy.

Bây giờ xem ra quyết định tin tưởng cha chồng rất đúng đắn, sự thay đổi của em gái đúng là ngoài dự kiến của cô, không chỉ có thay đổi về ngoại hình bên ngoài mà làm cô ngạc nhiên hơn nữa chính là em ấy không còn sợ hãi khi tiếp xúc với người khác nữa, đặc biệt là với cha chồng, rõ ràng là như không muốn rời xa ông ấy.

Diệp Tử Tuấn thấy cô em vợ xinh đẹp, ánh mắt hắn cũng hiện lên tia kinh diễm, sau đó dịu dàng nhìn lại vợ mình, hai người tặng quà cho mọi người trong nhà rồi lên phòng nghỉ ngơi.

Đến tối, anh cả Diệp Tử Thuần cũng về nhà, khó có được một hôm cả gia đình tụ họp lại nên Diệp Thiệu Hoa công bố một chuyện làm ai nấy đều chấn động.

"Hôm nay đông đủ thế này, ba có chuyện muốn nói với mọi người."

"Ba, có chuyện gì mà nghiêm túc thế, hại con cơm cũng không dám ăn này."

Diệp Tử Tuấn cợt nhả hỏi, trong miệng thì nói không dám ăn cơm mà hàm đang nhai cơm cũng không dừng, đúng là đồ ăn bên ngoài không thể so với đồ nhà mình nấu được.

"Mấy ngày nay các con không có ở nhà đều là Oánh Oánh ở đây chơi với ba, con bé này rất ngoan ngoãn nghe lời, ba rất thích. Hai đứa các con đều lớn hết cả rồi, ba cũng đã già, cả đời này không có được đứa con gái vẫn luôn là điều đáng tiếc của ba. Ba thấy đứa nhỏ Oánh Oánh này rất có duyên nên ba muốn nhận con bé làm con gái, mọi người thấy thế nào?"

Hai anh em có chút ngơ ngác, lại nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, cha trong ấn tượng của bọn họ luôn là hình tượng người cha rất nghiêm khắc, đúng là ông có yêu cầu rất khắc khe nên hai người bọn họ mới có thể trưởng thành ưu tú như vậy, chỉ chớp mắt mà ông ấy đã tới hơn nửa đời người rồi.

Mọi việc trong công ty cũng đã giao lại hết cho hai người, ở nhà không có việc gì làm thì chắc là sẽ cô đơn tịch mịch lắm, có người ở bên cạnh cũng tốt, mà là người ngoài thì bọn họ không dễ tin gì mục tích tiếp cận ông, còn là Oánh Oánh thì hoàn toàn không phải lo lắng gì.

Khϊếp sợ nhất chính là Bạch Vãn Vãn, em gái luôn làm cô lo lắng, nếu bây giờ cha chồng đã nguyện ý muốn nhận em ấy làm con gái thì về sau cả nhà này cũng không còn là người xa lạ với em gái rồi.

Em gái nay đã 17, chỉ cần thêm mấy năm nữa là đến tuổi lấy chồng, chỉ là cô không yên tâm giao em gái cho người khác, mà nếu không gả thì lại sợ có người nói này nói nọ.

Cô nhận thấy được cha chồng là thật tâm yêu thương em gái, em ấy cũng rất ỷ lại ông, có lẽ là do từ nhỏ đã khiếm khuyết tình yêu thương của ba đi, vì thế em ấy mới theo bản năng nhận cha chồng thành ba của mình cho nên lúc ở bên ông ấy mới có thay đổi tốt đẹp đến thế.

Trong lòng cô tràn đầy cảm kích, từ sau khi cô hẹn hò với Tử Tuấn, người Diệp gia chưa bao giờ có ý khinh thường cô, hiện tại còn đối xử tốt với em gái như vậy nữa, cô cầu còn không kịp.

"Nếu không ai có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy đi, ba sẽ kêu lão Lý chọn ra ngày lành mời một số bạn bè đến giới thiệu Oánh Oánh cho bọn họ biết."

Ba người căn bản không nhìn thấy được gương mặt thật của lão cáo già này, mà không sao, không bao lâu nữa bọn họ cũng sẽ biết được người nào đó ra vẻ đạo mạo vì cái gì lại đưa ra quyết định này thôi.