Diệp Thiệu Hoa chỉ cảm thấy anh em mình sưng to được ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp, yêu tinh nhỏ này đúng là nhiều nước thật, chỉ mới cắm được một chút mà ga giường đã ướt nhẹt rồi.
"Ưʍ... Trướng quá... Bác ơi... Sao lại lấy gậy thọc phía dưới của Oánh Oánh chứ, hức... Thật thoải mái."
"Phía dưới của Oánh Oánh bị bệnh rồi nên mới chảy nước nhiều như vậy, bác chích cho Oánh Oánh khỏi bệnh nhé."
"Con sợ đau lắm, với lại chị có nói phía dưới không được cho người khác nhìn."
"Sẽ không đau đâu, bác sẽ giúp cho Oánh Oánh rất thoải mái, Oánh Oánh có thấy bây giờ rất thoải mái không nào? Bác cũng không phải người khác, về sau Oánh Oánh chỉ được để bác nhìn phía dưới thôi biết chưa? Không được cho người nào khác nhìn đâu."
"Dạ, Oánh Oánh biết rồi ạ."
Diệp Thiệu Hoa vừa đâm vào rút ra vừa lừa gạt cô bé, cô gái nhỏ dưới thân không có kinh nghiệm mới được vài lần đã lêи đỉиɦ, còn ông một lát sau mới xả hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trữ mấy tháng của mình bắn thẳng vào lớp màиɠ ŧяiиɧ.
"Được rồi, bác mới xịt nước thuốc vào người của Oánh Oánh đấy, bây giờ bác giúp con lau khô một chút. Nếu lần sau lại chảy nước thì nhất định phải nói cho bác biết, hiểu chưa?"
"Oánh Oánh biết rồi ạ."
"Thêm nữa chuyện này không được kể cho chị biết, nếu không thì chị sẽ đem Oánh Oánh tới bệnh viện chích kim đau lắm."
Cô bé sợ tới mức run cầm cập, cô che miệng lại hứa nhất định sẽ không nói cho chị ấy biết, sau đó hai người cứ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như vậy ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiệu Hoa cảm thấy tay mình có gì lạ lạ, ông mở mắt ra thì thấy cơ thể trần trụi của cô bé nằm trong lòng ngực mình, ông nhớ lại sự việc tối hôm qua mình làm liền có chút hối hận.
Phụ nữ ông không hề thiếu, bình thường mỗi khi có nhu cầu muốn giải quyết thì ông đều sẽ gọi người đến, dù sao chẳng qua cũng chỉ để phát tiết thôi, có đôi khi cũng có người dùng miệng mυ'ŧ cho ông nhưng đã lâu lắm rồi ông không được bắn ở bên trong như vậy.
Nhớ lại thân thể mềm mềm mại mại ngày hôm qua bị ông mυ'ŧ tới xanh tím, ông nhẹ nhàng rút tay mình ra, sau đó xốc chăn lên kiểm tra cơ thể con bé mới phát hiện mấy dấu vết ngày hôm qua đã biến mất hết sạch, cái l*и nhỏ cũng không bị sưng lên.
Nếu không phải trên ga giường còn dấu tích của tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị khô lại thì ông còn tưởng rằng những gì xảy ra tối qua chỉ là một giấc mộng. Con bé này thật giống như một tinh linh nhỏ, ngũ quan tinh xảo, da thịt vô cùng mịn màng, còn có năng lực phục hồi mạnh mẽ đến vậy nữa, ông về sau sẽ thật có phúc.
Có một số chuyện một khi đã xảy ra thì không hề có biện pháp để kết thúc, cũng giống như một khi đã nhấm nháp qua món đồ ăn ngon miệng thế này rồi thì sau này có ra ngoài tìm mấy người kiểu dung chi tục phấn kia chỉ sợ ông sẽ thấy ghê tởm, nếu đã như vậy rồi thì vì sao ông phải bỏ đồ ngon như này chứ?
Em gái của con dâu thì thế nào, dù sao cũng không có quan hệ huyết thống với nhau, con bé dễ thương như thế ông cũng không yên tâm giao cho người ngoài, thôi thì để ông cưng chiều con bé đi, đứa con dâu kia ông cũng không sợ.
Vu Oánh Oánh từ từ tỉnh dậy, thấy Diệp Thiệu Hoa nhìn chằm chằm mình không chớp mắt, cô liền bò dậy ôm hôn ông một cái.
"Bác ơi, tối qua Oánh Oánh ngủ ngon lắm, cảm ơn bác ạ."
"Oánh Oánh mặc lại quần áo đi rồi trở về phòng đánh răng rửa mặt, một lát nữa bác dẫn con xuống ăn sáng."
"Bác, sau này Oánh Oánh có thể ngủ cùng bác nữa không?"
Đối mặt với đứa trẻ có gì nói đó, Diệp Thiệu Hoa có chút đau đầu, nhưng ngẫm lại thì cũng chính vì con bé thế này mà ông mới không khống chế bản thân lại được. Thử nghĩ xem nếu là một người phụ nữ bình thường tiếp cận quyến rũ ông thì chắc chắn ông sẽ thấy cô ta có mục đích, mà đổi thành bé con này thì ông chỉ thấy con bé quá đơn thuần, cái gì cũng không hiểu cho nên người ta lại càng muốn bắt nạt.
"Oánh Oánh ngoan ngoãn không kể cho người khác thì bác sẽ ngủ với con."
"Được ạ, con đảm bảo sẽ không nói cho ai biết đâu, đến chị cũng không kể luôn."
Một già một trẻ cứ như vậy ước định, đây là bí mật của riêng hai bọn họ.