Trước khi ăn cơm tối Vu Oánh Oánh được Diệp Thiệu Hoa đánh thức, tối hôm nay trên bàn ăn có thêm một người, đó là anh trai của anh rể, Diệp Tử Thuần. Anh ta cũng rất đẹp trai, cao tầm khoảng 1m8 trở lên, chỉ là kiểu kiểu không giống với Diệp Thiệu Hoa cho lắm, có lẽ là giống mẹ rồi, cả người bao trùm cảm giác tối tăm.
Thấy Vu Oánh Oánh, ánh mắt Diệp Tử Thuần rõ ràng là sáng ngời lên, sau đó Diệp Thiệu Hoa giới thiệu hai người với nhau, cứ thế ba người lẳng lặng bắt đầu ăn cơm. Trên bàn ăn, Diệp Tử Thuần thấy ba mình gắp đồ ăn cho Vu Oánh Oánh thì vô cùng kinh ngạc cảm thán, từ nhỏ cho tới lớn hắn chưa bao giờ thấy ông ấy dịu dàng như thế với hai anh em hắn nha.
Thấy biểu cảm của con trai thì Diệp Thiệu Hoa liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
"Oánh Oánh với Vãn Vãn trước đây đã chịu khổ nhiều rồi, về sau đều là người một nhà với nhau, Vãn Vãn có Tử Tuấn chăm sóc, còn con thì phải quan tâm đến Oánh Oánh một chút, tốt nhất là đối đãi con bé như em gái ruột của mình vậy."
"Con biết rồi, à ngày mai con phải đi tiếp đãi mấy vị khác bên TL, chắc khoảng hai ngày tới sẽ không về nhà."
"Ừ, ba biết rồi, nếu có nhiều việc quá thì cứ nói với ba, đừng có suốt ngày ở lì ở công ty như vậy. Tử Tuấn cũng đã kết hôn rồi, con vẫn còn trẻ, còn thời gian suy xét lại cuộc sống của mình."
"Con bây giờ chưa có suy nghĩ gì, sau này lại nói đi."
Hai cha con nói chuyện một chút liền kết thúc, còn Vu Oánh Oánh từ đầu tới cuối trừ gọi một tiếng Thuần ca ca ra thì đều không mở miệng nói chuyện.
Chớp mắt một cái mà cô đã tới thế giới này ba ngày rồi, trừ hôm Diệp Tử Thuần về ra thì hai ngày nay đều là một mình Vu Oánh Oánh ăn cơm với Diệp Thiệu Hoa. Không khí giữa hai người cũng rất hòa hợp, lâu lâu Vu Oánh Oánh sẽ cố ý hay vô tình tạo cho Diệp Thiệu Hoa một ít tra tấn ngọt ngào.
Ví dụ như buổi sáng hôm trước, lúc Diệp Thiệu Hoa lên gọi cô xuống ăn sáng, cô liền cầm một bộ nội y nữ ra sợ sệt nhìn Diệp Thiệu Hoa.
"Bác, con không, không biết mặc cái này, loại của chị mua, không giống cái này."
Diệp Thiệu Hoa cũng có chút xấu hổ, mặt mày ông ửng đỏ, ông đã sống tới tận chừng này tuổi rồi chỉ có cởi đồ lót phụ nữ ra thôi chớ chưa có mặc bao giờ.
Ông đành phải căng da đầu đóng cửa con bé lại, sau đó thấy con bé cởi váy ngủ ra ngay trước mặt mình, khi đó cả người cô chỉ mặc có mỗi cái qυầи ɭóŧ, làn da trắng nõn trong suốt như tuyết, hai luồng trước ngực khẽ run run lên, quầng vυ' cô hồng hồng, hai đầṳ ѵú nho nhỏ, con bé có dáng ngực rất hoàn mỹ, không lớn không nhỏ rất vừa vặn.
Ông có một chút có tật giật mình đứng ở phía sau lưng cô bé cầm bộ nội y lên đặt trước ngực cô, sau đó đôi tay ông vỗ về hai bầu ngực nằm vừa gọn trong hai bàn tay to, ông điều chỉnh lại áo ngực cho cô một chút rồi giúp cô mặc nốt nội y vào. Cảm xúc trong tay quả là quá tuyệt vời, cô gái mới tròn 17 tuổi, cơ thể ngập tràn collagen sờ lên thật thoải mái, ông thế mà cương lên thật đáng xấu hổ, cũng may là con bé không hiểu chuyện gì, nếu không sẽ rất ngượng ngùng.
Hai ngày nay cô bé rất ỷ lại ông, nói chuyện còn rất chậm rãi dần dần không còn lắp bắp nữa, vẻ mặt lúc nào cũng là vẻ sùng bái với cặp mắt lấy lòng nhìn ông khiến ông rất vui vẻ.
Đêm xuống, bên ngoài từng tiếng gió to thét gào, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có mưa rào kèm theo sấm chớp, Vu Oánh Oánh tắm rửa xong nằm trên giường chợt nảy ra ý tưởng, cơ hội tới rồi.
Hơn 8 giờ tối, trên bầu trời đánh xuống từng tia chớp sáng đến lóa mắt, kéo theo sau đó là những tiếng sấm ầm ầm vang dội, Vu Oánh Oánh cởi phăng qυầи ɭóŧ ra, sau đó mặc chiếc váy ngủ tỏ vẻ sợ sệt chạy qua gõ cửa phòng của Diệp Thiệu Hoa. Thấy cửa vừa mở, cô liền nhào vào trong lòng ngực ông, vừa khóc vừa nói.
"Bác ơi, đáng sợ quá, sấm muốn đánh Oánh Oánh."
Diệp Thiệu Hoa bất đắc dĩ nhìn cô bé run run trong lòng ngực, ông đành phải mang người vào trong phòng.