Báo Ơn Các Chú Già

Chương 43: Thánh Nữ thần giáo x Giáo chủ thúc thúc (2)

Vu Oánh Oánh tiếp thu xong cốt truyện cảm thấy lần công lược này sẽ rất đơn giản, vì sao à? Vì bây giờ nàng đang nằm trên giường của thúc thúc, huyết mạch thuần khiết của thần giáo chỉ còn lại hai chú cháu, chỉ trừ Thượng Quan Oánh Oánh của đời trước ra thì ai trong thần giáo cũng thấy rất bình thường. Để tiện bồi dưỡng tình cảm nên sau khi cha mẹ qua đời, nguyên chủ hơn một tuổi đã ngủ cùng chăn gối với thúc thúc, cho đến bây giờ đã được hơn 15 năm.

Vu Oánh Oánh vừa tắm gội xong liền bị thị nữ đưa lên giường thúc thúc, hiện tại cả người nàng đều trần trụi, nằm chờ thúc thúc trở về.

Vu Oánh Oánh nghĩ đến cốt truyện, dựa theo bản lĩnh của thúc thúc thì nguyên chủ không có khả năng chạy trốn xuống núi được, hoặc có chạy được thì kiểu gì cũng bị hốt về lại, sẽ không có cơ hội được Thái Tử Tần Quốc cứu đi đâu, thế thì chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất là nàng có thể chạy trốn vì thúc thúc cũng không thích nàng cho nên mới nhắm mắt nhắm mũi cho nàng chạy đi, nhưng mà cũng không đúng, nếu không thích thì cần gì phải hy sinh bản thân đi cứu nàng chứ. Như vậy chỉ còn lại khả năng thứ hai, đó là người thúc này vô cùng thương nàng, biết nàng bài xích mình nên mới tự nguyện cho nàng được tự do.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, thúc thúc cũng không giống như những giáo chủ của mấy đời trước trong miệng người đời, là một lòng mang thiên hạ mà ông thích làm gì thì làm, cho nên việc công lược thúc thúc này khá đơn giản, chỉ khó ở chỗ là muốn nàng với thúc thúc tìm ra minh quân thống nhất thiên hạ, giúp bá tánh không còn chịu cảnh chiến loạn kia kìa.

Suy suy nghĩ nghĩ một chút Vu Oánh Oánh đã mơ màng ngủ rồi, trong lúc ý thức nàng mơ hồ, chỉ cảm thấy có hai bàn tay to sờ tới sờ lui trên người mình, làm cả người nàng tê dại, nàng mở mắt ra thì thấy một người đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ôm nàng liếʍ láp.

Thấy người trong lòng ngực tỉnh, Thượng Quan Tâm liền dừng động tác mình lại, ông thấy cô cháu gái của ông hôm nay sao là lạ, một đôi mắt ướt dầm dề mở to nhìn ông, tràn đầy thẹn thùng.

Từ ba năm trước không biết con bé nhặt đâu được quyển sách, trong đó nói chí thân kết hợp là phạm bối luân thường, sau đó có thế nào cũng không chịu cùng ông thân cận nữa, hai người nằm cùng giường lại phân chia ra thành hai giường, mỗi lần ông trở về đều thấy tiểu nha đầu bọc mình lại như con nhộng, đến nói chuyện với ông cũng bất hòa.

Hôm nay ông trở về lại phát hiện màn lụa xanh ở giữa biến đâu mất, chỉ còn lại chăn đệm trên giường ông thôi, tiểu nha đầu đã nghiêng người ngủ rồi, toàn bộ bầu ngực tuyết trắng với bờ mông vểnh lên đều lộ hết ở bên ngoài, làm ông dụa hỏa đốt người, tiểu nha đầu của ông đã trưởng thành rồi.

Tìm thị nữ hỏi thì thị nữ nói là chính Thánh Nữ phân phó nàng bỏ tấm màn đi cho nên mới có cái cảnh này.

"Thúc thúc, người về rồi."

Khuôn mặt đỏ ứng, nàng tươi cười nhìn ông làm ông thấy lòng mình thật ấm áp, sinh ra ở núi thánh không được lựa chọn, ông với huynh trưởng và muội muội là ba huynh muội ruột thịt, gia tộc bọn họ dựng dục con cái vô cùng khó khăn, mẫu thân mất đến 20 năm mới sinh ra được ba đứa con thì qua đời, còn huynh trưởng thành thân với muội muội cũng sau mười năm mới có một đứa con gái này.

Cha mẹ vốn muốn ba người bọn họ cùng sinh hoạt chung sống với nhau, nhưng ông biết muội muội mình thích huynh trưởng nên không muốn chen vào, một thân một mình rời núi rèn luyện, mười lăm năm trước, chiến loạn nổi lên tứ phía, cha mẹ cùng huynh tẩu vì cứu vớt thiên hạ mà trọng thương, sau khi ngăn cản được chiến loạn thì bốn người đều hao hết linh lực.

Lúc ông trở về thì cha mẹ huynh trưởng đều đã qua đời, chỉ còn lại mình muội muội gắng gượng, nàng ấy giao cho ông một đứa trẻ bụ bẫm, nói đây là con gái của bọn họ, sau này cũng sẽ là thê tử của ông.

Ông hận thấu thiên hạ, chỉ vì bảo hộ cái đại lục này mà gia tộc Thượng Quan từ bao đời nay đã hy sinh không biết bao nhiêu người, nhưng ông cũng không thể hủy hoại bọn họ, bởi vì đây là tất cả những gì người thân ông đã dùng tánh mạng của mình để đổi lấy.

Cùng lắm từ nay về sau Thượng Quan Tầm ông sẽ không vì thiên hạ mà sống, ông chỉ vì chính bản thân mình cùng với đứa bé trong lòng ngực mình thôi.

Đây là nữ hài một tay ông ôm, là thê của ông, trong hồi ức mấy năm nay, con bé luôn tránh né ông như rắn rết, e sợ ông, chưa bao giờ chủ động thân cận ông khiến ông rất khổ sở.